ĐẠO PHẬT
(Trích Chú Nghĩa Thanh Sĩ Trong PGHH)
Gần một tháng qua, chúng ta tham khảo về đạo làm người và những đức tánh tốt để phụ vào phần cư xử của đạo ấy cho được thêm phần thiện mỹ.
Pháp môn của Đức Thầy, gồm có hai pháp: học Phật và tu Nhân. Sở dĩ học Phật mà tu Nhân, vì trong đạo chúng ta thuộc hạng tại gia cư sĩ, nghĩa là tu tại nhà, còn lo sanh hoạt cho sự sống trong gia đình và trong xã hội. Chúng ta chưa ly gia cắt ái như các nhà sư hay ni cô, nên về mặt đạo nhân cần phải giữ cho tròn vẹn.
Loạt bài vừa qua để xử sự trong đạo nhân; còn bắt đầu từ đây trở lên nói về đạo Phật.
Trong chỗ tu hành, dĩ nhiên chúng ta phải biết vì đâu chúng ta phải tu? Tu đây để làm gì? Và đến nơi nào? Nghĩa là phải hiểu rõ lý do của sự tu, và sự tu ấy, phải nhứt định theo ý nguyện của mình. Cũng như mình muốn đi đâu thì trước phải biết đường đi nước bước: từ đâu đến đâu. khi đi có mục đích và lúc trở về, về tới chỗ cũ được. Như thế mới khỏi làm lỡ dở công trình.
Bữa nay chúng ta suy luận coi tại sao chúng ta cần phải tu?
“Nhìn Phật Giáo mà tìm cái lý
Coi tại sao ta phải tu hành”
Đức Thầy bảo mỗi người phải nhìn ngay giáo pháp của Phật, để tìm rõ ý do vì đâu Ngài dạy chúng ta tu hành.Trong sự tu hành ấy, vì sự thống khổ của xác chất giả hợp mà tu? Vì danh lợi mà tu? Hay muốn được người đời tôn làm ông Tiên, ông Phật mà tu?
Để trả lời câu hỏi tại sao chúng ta cần phải tu, tổng quát có ba nguyên nhân.
-Nhờ gặp giáo lý chơn chánh mầu nhiệm của Đức Thầy.
-Nhờ tin ở luật nhơn quả rất nghiêm minh.
-Nhờ nghĩ đến sự khổ của thân và ngày tận diệt của nhơn loại.
Nguyên nhân thứ nhứt, sự tu của chúng ta là nhờ gặp giáo lý chơn chánh mầu nhiệm của Đức Thầy, vì trước kia chúng ta còn đương quay cuồng vật bắt trong trường đời,năm nầy tháng nọ, giam hồn xác trong chỗ mưu đồ tư lợi, tình ái, danh lợi, miễn sao tiền nhiều, nhà rộng, vợ đẹp, hầu non; thêm nỗ lực vận động cho được chức trọng quyền cao được kẻ thưa, người dạ. Ngoài ra chúng ta chưa hiểu việc tội phước, chưa tin có địa ngục thiên đường, vì vậy việc làm nào của chúng ta cũng nhắm ngay hiện hữu thế gian mà thi thố.
Rất may thay! Trong khoản mê lầm ấy, Đức Thầy ra đời đem lời vàng ngọc vẽ trong giấy mực cho bay luyện khắp vùng nầy, đến vùng khác, chúng ta được đọc đến những ý nghĩa cao thâm, hiểu rõ kiếp người là giả tạm trong thời gian sống rất ngắn ngủi mà tạo bao nhiêu tội trạng chồng chất như núi Thái sơn, hốt nhiên chúng ta sực tỉnh lại việc quấy phạm của mình đã làm vừa qua mà bắt đầu ăn năn hối cải tu hành theo Phật đạo.
Nguyên nhân thứ hai, sự tu của chúng ta là nhờ tin ở luật nhơn quả rất nghiêm minh,sau khi đọc đến lời dạy bảo của Đức Thầy chúng ta nhận thấy Đức Thầy dạy cho rất kỹ càng, từ tạo nghiệp của người cho đến khi thọ báo, mỗi mỗi đều đúng đắn không sai chạy mảy nào, nghĩa là mọi việc gì ở trong đời: giàu sang, nghèo hèn, mạnh khỏe, tật bịnh nhứt nhứt đều do tạo nghiệp kiếp trước hay kiếp nầy mà hưởng lấy, chẳng khác nào gieo ớt thì lên cây ớt, gieo đậu thì lên đậu. Với việc phản ứng của nghiệp tạo như thế rất rõ ràng, không sai chạy, chúng ta xét mình hễ còn làm tội thì ngày kia không khỏi sanh vào gia đình cùng quẫn, câm, ngọng, đui, điếc; mà còn có thể sanh vào loài vật là khác nữa. Và có điều chúng ta sợ nhứt là luân hồi lên cõi trần nhiều lần cứ chịu sanh, già, bịnh, tử hết đời nầy đến đời khác, cứ luân luân chuyển chuyển mãi thì không khi nào hưởng cõi tiêu diêu khoái lạc và gần Tiên Phật được.
Nghĩ như thế, chúng ta mới gấp rút tu hành; vừa trau giồi đức hạnh đầy đủ, thi thiết việc bác ái, nhân từ; giúp nước thì thanh liêm, hành đạo thì lo tu bồi công đức rộng lớn; và điều chúng ta cần trau sửa hơn hết là thân mình,miệng mình, ý mình giữ được thanh tịnh chơn chánh, không làm điều tà vạy, nói lời sai ngoa và không vọng khởi ác ý.Nếu chúng ta làm được những điều tốt như thế, chắc không quả khổ xấu xí nào trả lại được.
Nguyên nhân thứ ba, sự tu hành của chúng ta là nhờ nghĩ đến sự khổ của thân và ngày tận diệt của nhân loại: xét ra con người chịu lấy các sự khổ đều do có xác thân, có xác thân mới chịu lănh các quả khổ đưa lại, nó là kho chứa các nhơ xấu. Cũng vì xác thân, con người mới quơ quào tạo tác các món để tô đắp cho nó từ miếng ăn, thức mặc; các vật gì của người ta chưng dọn tập tành, thì nó muốn so sánh cho được như vậy. Nó đèo nài cái ý, lo thêm như thế nầy, lo bớt như thế khác, nào là phải may cho nó mặc và sắm cho nó ăn. Bởi đó mà bao nhiêu tội lỗi, con người đều có thể làm hết mà chẳng chán ngán, chẳng sợ sệt cái quả khổ ở hậu lai. Tuy cưng dưỡng tưng tiêu xác thân đến thế mà chỉ sống tạm thời, từ trẻ đến già kế bịnh rồi chết. Khi chết xác thân trơ như gỗ,ruồi lằng đục rỉa, rồi tiêu tan ra bùn ra đất là xong đời.
Xét như thế, thấy xác thân con người là mộng huyễn, tuy có hình ảnh nói, cười, nhưng khi thức giấc rồi chẳng có thấy gì nữa cả. Và chúng ta còn nhận thấy xác thân không khác nào cầu xí, chứa đủ vật ô uế, vì thế mà chán bỏ lòng trần gấp rút tu niệm.
Còn một điều khiến chúng ta tu hành hơn nữa là quả Địa cầu của chúng ta sắp sụp đổ để quét sạch các tệ đoan từ lâu để lập lại kỷ ngươn mới. Nếu biết trước cuộc trần sắp tang điền biến hải, mọi vật không tồn tại, mà chúng ta còn cạnh tranh theo vật chất thì uổng lắm công phu chẳng ích gì! Chi bằng, chúng ta gấp rút tu hành, hướng về cửa Phật, trau tâm trỉa tánh cho không còn tội phạm; và những điều phước đức dù nhỏ lớn gì chúng ta cũng không bỏ qua, cứ com kỉnh việc lành từ ngày nầy đến ngày khác, dầu cuộc thế có thay đổi cách nào hay Diêm Vương có nghiêm khắc thế mấy cũng chẳng hành khổ chúng ta được. Chẳng những thế, cảnh Tây phương hay cõi Niết bàn còn dành sẵn cho chúng ta an trụ.
Vẫn biết không quí xác thân tạm giả, nhưng để mất rồi thì ngày kia chưa chắc kiếm lại được; nếu bây giờ mình làm ác, sau bị đọa vào súc sanh, địa ngục thì không dễ gì gặp Thầy, gặp Phật để tu hành được.
Do chỗ xét nghĩ ba khoản vừa qua, chúng ta không ngần ngại đến thọ giáo Đức Thầy hay tự đến trước bàn Tam bảo qui y. Trong việc tu hành nầy, trước độ được chúng ta, kế đó cứu vớt được Tổ tiên cha mẹ, chót hết tiếp cứu quần sanh thoát chốn mê đồ.
Nói tóm lại,
- sở dĩ chúng ta cần phải tu là trước hết nhờ gặp giáo lý của Đức Thầy, lời lẽ dịu dàng mà ẩn ý thâm thúy nhiệm mầu Phật pháp, khiến chúng ta cảm kích;
- lẽ thứ hai là chúng ta nghĩ đến sự nhân quả không sai chạy một mảy nào, khiến chúng ta ngán cho việc làm tội của mình ngày kia không khỏi việc đau khổ;
- lẽ thứ ba là điều của chúng ta sợ hơn nữa, là đời sống của chúng ta mang cái giả thân nầy, trẻ rồi già, già rồi cỗi, ngày tháng trôi qua không chờ ai, nếu chúng ta lẳng lơ chểnh mảng, thì hoặc tử thần đến gấp không thể dời đổi ngày giờ lại để tu hành được. Đồng thời có một việc đáng lo nữa là cõi hạ ngươn nầy sắp biến đổi, nhơn vật tiêu điều lập lại thượng ngươn, kẻ ngang tàn không còn, chỉ còn người hiền đức, nên chúng ta cần tu hành để nhờ ơn trên đưa chúng ta đến cõi an lạc và cứu được cha mẹ chúng ta và cứu được kẻ khác.