Bài Thơ Gởi Cho Thôn Phú Lâm

Lời Khuyên Tu Hiền - Thanh Sĩ,Ông Thanh Sĩ,Bài Thơ Gởi Cho Thôn Phú Lâm
BÀI THƠ GỞI CHO THÔN PHÚ LÂM
( THANH SĨ )
(gồm 363 câu)


  • Bài Thơ Gởi Cho Thôn Phú Lâm
  • Lời Khuyên Tu Hiền

Ngày mười sáu tháng tư Mậu Tý,
Làng Phú Lâm Thanh Sĩ ngổn ngang;
Dạ đớn đau tiêm tất bàng hoàng,
Lòng chua xót ruột gan xào úa.
Thảm nước mất thương đời không chúa,
Sầu nhà tan tiền của ráo tay;
Nỗi chia ly Thầy tớ lạc loài,
Lòng náo nức gái trai trông nhớ.
Mắt thấy khắp lương dân tan vỡ,
Cảnh đìu hiu lớn nhỏ suy vi;

11.Lòng quyết đem đạo pháp duy trì,
Dùng tiếng kệ từ bi cảnh tỉnh.
Thấy đạo lý dân còn phờ phỉnh,
Chữ tu hành liều lĩnh thả trôi;
Lòng thương dân trong dạ bồi hồi,
Liền cất tiếng chào đời tha thiết.
Tiếng giục giã tu hành mài miệt,
Lời khuyên can bỏ việc ác hung;
Phải nói làm chơn chánh đến cùng,
Bỏ những lối xưng hùng xưng bá.

21.Buổi chiều nọ buâng khuâng tấc dạ,
Đưa mắt nhìn thiên hạ nhộn nhàng;
Vẻ mặt sầu chíp miệng riêng than,
Giờ ta phải dặm tràng tách bước .
Thân bao quản linh đinh bèo nước ,
Chí đâu màng xuôi ngược lớn ròng;
Thả thuyền từ nguyện với thiên công,
Đem đạo đức phổ thông bá tánh.
Nay gặp phải buổi đời gay ngạnh,
Lần bước ra đạo hạnh phô trương ;

31.Réo những ai lạc lối lầm đường ,
Hãy trở lại dựa nương thuyền giác.
Lời Phật dạy tận tường đích xác,
Khá kiếm tầm nghiệm xét cho ra;
Lấy nghiêm minh luật pháp Tiêu Hà,
Đặng trừng trị gian tà xảo trá.
Làm chơn chánh công bình trực dạ,
Chớ muu đồ lộng giả thành chơn;
Nay nhằm thời mạt kiếp Hạ Nguơn,
Lòng bạo ác chúng dân thái quá.

41.Nền Phật pháp hiện ra khắp cả,
Có dắt dìu thiên hạ còn mê;
Khai rừng hoang chỉ rạch đường về,
Nước cam lộ giải mê trần tục.
Dùng đạo diệu tạo nền hạnh phúc,
Quyết gieo trồng được hột giống xưa;
Nhờ ơn trên ban rải phước thừa,
Được nhuần gội giọt mưa từ thiện.
Mong chờ đợi hoa vàng hé miệng,
Đồng chào mừng gặp kiểng Thượng Nguơn;

51.Nay mạch sầu phăn phắc lòng đơn,
Riêng phòng vắng trách hờn cá nước .
Nhìn mặt bể chị Hằng tha thước ,
Tình đợi trông đã được mấy thu;
Gội nắng mưa thân thể dãi dù,
Lòng quặn thắt vọng phu vắng vẻ.
Bên sườn núi chim muông thỏ thẻ,
Cánh rừng già vượn hú beo kêu;
Cuộc tang thương tạo hóa trớ trêu,
Tình mấy đoạn các lều phân phối.

61.Dạ ôm ấp thương đau một khối,
Chờ đợi ngày hợp phố châu hoàn;
Cảnh bình minh thiết lập lâm san,
Trường mỹ thuật mênh mang trời nước.
Ngồi chiêm nghiệm thấy đời bạo ngược,
Thương dân ta thúc phược đeo mang;
Lấy tâm thần xét định rõ ràng,
Dường dao cắt tấm gan anh dũng.
Nếu đời mãi còn lòng tham nhũng,
Vĩệc oán thù ấp úng chưa tan;

71.Thì họa ương dân quốc dẫy tràn,
Cuộc tranh đấu diễn lan khắp chốn.
Cảnh thay biến đất Trời ám độn,
Càng thớt thưa dân chúng điêu tan;
Nổi chiến tranh bởi kẻ tham tàn,
Lòng sâu sắc dã man hiểm thế.
Chừng nào đặng bá nhơn nhứt thể,
Thì muôn dân vô sự an khương;
Ngồi tầm ra cái kiếp vô thường,
Xem cõi tạm dường như mộng huyễn.

81.Ba tấc hơi còn, sanh lắm chuyện,
Dứt thở rồi một tiếng không phân;
Nằm trơ trơ cái xác lạnh ngần,
Hồn theo dõi tử thần bén gót.
Giàu tiền của khó mong lo lót,
Nhiều vợ con chẳng một người theo;
Khi sống dầu to lớn cột kèo,
Thác bỏ lại chun vào quan quách.
Sống của tiền giấu chôn đủ cách,
Thác không đem một cắc một hào;

91.Sè hai bàn tay trắng tợ phao,
Dầu quyền thế nhà cao cửa rộng.
Khi nhắm mắt ra nằm đồng trống,
Đám cỏ xanh một núm che sương;
Cảnh biệt ly thảm khốc đoạn trường ,
Đời giả dối gạt lường khách tục.
Sớm học đạo tầm đường hạnh phúc,
Lánh hồng trần khỏi lúc nồng cay;
Được an cư Phật cảnh liên đài,
Khỏi luân chuyển đọa đày thống khổ.

101.Đời tận thế lắm cơn dông tố,
Cả muôn loài chịu khổ điêu linh;
Giống cỏ cây sắt đá vô tình,
Cũng chung chịu với mình bi thảm.
Phật từ bi lấy lòng thâm cảm,
Thấy chúng sanh tai nạn dập dồn;
Động lòng thương Đức Phật Thế Tôn,
Truyền Bồ Tát tách chơn xuống thế.
Khai đạo pháp tùy duyên phổ tế,
Có dắt dìu những kẻ chúng sanh;

111.Quá mê si tham nhiễm tập tành,
Vì quyền tước lợi danh chen lấn.
Tình anh em gây ra thù hận,
Đạo cha con giết lẫn với nhau;
Tranh tước quyền xâu xé đồng bào,
Nghĩa chồng vợ hại nhau tàn nhẫn.
Ở chòm xóm lắm điều nhơ bẩn,
Nào dâm ô nghịch lẫn oán thù;
Phạm tội tình cướp trộm lu bù,
Đường đạo đức mờ lu thới quá.

121.Lời nhắc nhở chạm ghi tất dạ,
Có lạc lầm mau khá ăn năn;
Hãy định tâm chớ có làm xằng,
Nên suy xét rõ ràng chơn lý.
Đời Trụ Vương mịt mờ yêu khí,
Hại Thương trào thành lũy nát tan;
Lòng xót thương liệt vị trung cang,
Vì gián chúa hồn oan thiên ẩn.
Đời bất chánh nhắc càng tủi hận,
Gẫm xưa nay số phận đâu sai;

131.Lúc Thương trào khoét mắt đục tai,
Đời mạt kiếp phân thây mổ bụng.
Tai nghe qua xóm làng bủn rủn,
Lòng từ bi đây cũng thương ôi;
Cả chúng sanh nghiệp quả dập dồi,
Nên báo ứng vô hồi thảm não.
Nhờ lượng cả cao dày ông tạo,
Sớm ngăn giùm giọt máu bớt rơi;
Khiến chúng sanh giác ngộ sự đời,
Lo tu tỉnh theo lời Phật Thánh.

141.Khắp thế giới dẹp rồi tranh cạnh,
Chẳng còn câu yếu mạnh lấn nhau;
Cùng bốn phương liên kết một màu,
Gìn đạo lý ở theo phong hóa.
Không hấp thụ văn minh cặn bã,
Thói hư hèn lăng mạ nhuốc nhơ;
Thảy dưới trên phẳng lặng như tờ,
Lòng khiêm nhượng kính thờ cô bác.
Niềm huynh đệ thuận hòa an lạc,
Điệu vợ chồng khắn chặt keo sơn;

151.Lòng thỉ chung như nhứt chẳng sờn,
Lấy đức hạnh thiệt hơn chỉ bảo.
Làm con phải gìn câu hiếu thảo,
Hằng xử mình trọn đạo làm con;
Phận tôi dân trung nghĩa vẹn tròn,
Lòng sắt đá minh sơn thệ hải.
Nước đã mất ta dầu tồn tại,
Cũng mang câu nô lệ suốt thân;
Thà nghèo mà dân trị lấy dân,
Hơn phú quí cúi lòn kẻ giặc.

161.Ta phải gìn giang sơn gấm vóc,
Của ông cha nước mắt mồ hôi;
Cũng nhiều phen trận tuyến máu rơi,
Có lắm lúc màn trời chiếu đất.
Dựng cơ nghiệp lâu đời dành cất,
Bao công trình tạo cuộc tương lai;
Phận cháu con gìn giữ tháng ngày,
Đem chí cả râu mày tiết tháo.
Quyết hy sinh đền ơn cơm áo,
Rủi sa trường trọn đạo Tổ tông;

171.Điều ngũ luân khuyên nhủ cạn lòng,
Cho bá tánh lãm thông chơn giả.
Ta cũng chẳng hiểu rành đường sá,
Nhưng yêu dân đem dạ chỉ chừng;
Mặc tình ai nghe phải sửa thân,
Chớ nào có đem lòng ganh ghét.
Từ dời gót lưu thông dìu dắt,
Khắp xa gần giục thúc bá gia;
Lời yêu đương thông cảm ruột rà,
Mong trên dưới trẻ già được rõ.

181.Kể từ ngày cách xa lớn nhỏ,
Làng Phú Lâm đường ngõ thể nao;
Có nhẫn lòng hay cứ hùng hào,
Ngồi nhớ lại đớn đau vô hạn.
Thấy thiện tín trong cơn nghe giảng,
Vẻ mặt sầu hối hận ăn năn;
Bước ra về trở tánh hung hăng,
Tranh quyền tước phụ phàng chẳng nhớ.
Đời giả dối tu như dông gió,
Chỉ làm cho lấy có mà thôi;

191.Hình như tu trả nợ cho rồi,
Chớ chẳng hiểu những lời chơn chánh.
Tu thì phải ăn năn sửa tánh,
Tu trau giồi đức hạnh nơi lòng;
Tu thời nên lánh đục tầm trong,
Tu phải có tấm lòng nhơn ái.
Biết thương xót những người khổ hải,
Tu của tiền ban rải cho đời;
Giúp đỡ người thiếu hụt chiều mơi,
Tu rứt bỏ thói đời ích kỷ,

201.Tầm Cực Lạc lánh xa tà mị,
Tu tại lòng chơn lý bổn nguyên;
Phải lặng tâm tỏ ngộ diệu huyền,
Tu đáp nghĩa Tổ tiên đất nước
Ân Phật Pháp Tăng mô cội phước ,
Tu trả rồi nghĩa trước ân sau;
Là những ân nhơn loại đồng bào,
Tu diệt hỏa trừ tiêu nghiệp chướng .
Nhẫn khẩu thiệt chớ lời càn bướng ,
Nên lọc lừa độ lượng đục trong;

211.Tu nhứt tâm sốt sắng nơi lòng,
Đầy cương quyết lánh vòng tục lụy.
Tu lấy lòng đại hùng đại sĩ,
Dùng đạo mầu gươm trí phá mê;
Tu hy sinh phú quí vinh huê,
Lìa ái dục tầm về cõi Phật.
Tu phải biết thương người mến vật,
Lòng từ bi bác ái thinh thoang;
Tu gắng công xuống biển mò vàng,
Dầu lao khổ chớ màng thối chí.

221.Tu cần biết tận tường chơn lý,
Rán làm nên đạo vị cao thâm;
Đạo khai từ vô thỉ diệu trầm,
Hãy vạch xé trong tâm mới có.
Đạo khai phá con đường sáng tỏ,
Từ cỏ cây sắt đá côn trùng;
Đạo sản sanh nhơn loại núi sông,
Cả màu sắc càn khôn hiện tượng.
Đạo rộng lớn vô biên vô lượng,
Khắp mười phương võ trụ mở mang;

231.Đạo tìm ra chơn lý là đàng,
Từ não trí mở mang khắp chỗ.
Đạo là một con đường cứu khổ,
Có nhiều môn tế độ cao siêu;
Đạo hiện ra đặng có dắt dìu,
Dạy sanh chúng ở theo đạo hạnh.
Đạo là một con đường chơn chánh,
Từ việc làm đến tánh thuần lương ;
Đạo mở khai không thể đo lường ,
Khi tóm lại mắt nhìn chẳng thấy.

241.Đạo cao thâm diệu huyền rộng đại,
Cả ngàn đời tồn tại truyền lưu;
Đạo hiểu rành dứt sự phiền ưu,
Trừ vật dục mới hầu gặp đặng.
Đạo muốn thấy hồi quang phản ảnh,
Trở vào lòng kiến tánh minh tâm;
Đạo vô vi của Phật thâm trầm,
Ba đời cũng chưa tầm tột lý.
Đạo ngày nay hai mươi thế kỷ,
Phật ra đời dẫn chỉ trần ai;

251.Đặng sớm lo tạo cảnh nguyệt đài,
Dìu bá tánh khỏi nơi khổ hải.
Đạo từ bi muôn đời ban rải,
Nay vẫn còn tồn tại trường miên;
Buổi hạ nguơn sanh chúng đảo điên,
Đem đạo đức tạo giềng an lạc.
Đạo yếu lý trên đường giải thoát,
Dứt lòng tà thường đạt tâm chay;
Đặng chờ xem gặp hội rồng mây,
Câu khoái lạc nhờ Ngài Phật Thánh.

261.Lòng thương chúng ra tay cứu cánh,
Tế độ người đức hạnh hiền lương;
Mong nhơn sanh giữ cách luân thường ,
Sự ăn ở theo gương tông tổ.
Giữ trong sạch mặc dù nghèo khổ,
Chớ mưu bày thế nọ hại ai;
Gắng công tu nhơn đức lâu dài,
Đừng xảo trá mang tai khổ ách.
Biết đạo lý nghiệm rành phương cách,
Mới mong rằng tà chánh biện minh;

271.Nhờ ơn Trời ấn định oai linh,
Xem chung cuộc Long Đình tại thế.
Đạo khai mở cứu an bá tuế,
Cho hung hiền thân thể sửa đương ;
Phải xử phân tâm trí cho thường,
Nhờ Phật Thánh xót thương cứu vớt.
Đạo dạy dân tà gian bớt bớt,
Khuyên bảo người chia sớt lẫn nhau;
Phải thương thân tương ái đồng bào,
Hãy giúp đỡ cùng nhau buổi khổ.

281.Đạo nguồn gốc Thích Ca Phật Tổ,
Lòng đại bi đại độ chúng sanh;
Vào đời nay bỏ dữ làm lành,
Là cần thiết chúng sanh hành đạo.
Nhưng xét rõ trong nền Phật giáo,
Cần tinh chuyên cái đạo nhơn luân;
Được làm xong gặp vị Thánh Quân,
Hưởng châu báu Trường xuân thong thả.
Đời vật chất văn minh tấn hóa,
Mãi cạnh tranh bỏ dạ Thánh hiền;

291.Lắm muu tài thành sự tại thiên,
Chờ thời đại thiện duyên đọa đến.
Chừng rốt cuộc chúng sanh yêu mến,
Nước hụt giò lểnh nghểnh lội bơi;
Mới tỉnh tâm sự thế muộn rồi,
Phật Tiên Thánh châu rơi lã chã.
Thấy nhiều kẻ đập đầu vào đá,
Cảnh thương tâm lòng dạ đớn đau;
Lượng từ bi xuống đám mưa dào,
Rửa bụi thế trần lao nhơ nhớp.

301.Nạn thủy hỏa phong lôi sấm chớp,
Khắp hoàn cầu Trời đất chuyển xoay,
Dụng thần thông Nam Bắc Đông Tây,
Cả vạn vật muôn loài ngơ ngác.
Chúng sanh được thay hồn đổi xác,
Tùy thiện căn làm Phật làm Tiên;
Đó mới tri rõ việc cơ huyền,
Trong bá tánh bình yên vô sự.
Đường viễn vọng lời thư tạm gởi,
Cho lương hiền phấn khởi tu hành;

311.Khi buồn lòng lật một bức tranh,
Xem trong đó bớt tình xao xuyến.
Lòng thương xót đôi câu thăm viếng,
Chúc người đời tu luyện gắng công;
Đừng học theo cái lối Bàng Hồng,
Mưu hại kẻ tận trung báo quốc.
Thuở trào Tống Địch Thanh chánh trực,
Còn phải cam ngục thất hãm thân;
Vì lầm tay chúng quỉ nịnh thần,
Người trung nghĩa vùi thân vàng ngọc.

321.Thấy bạo ác vô liêm trằn trọc,
Ngồi xét suy những cuộc vừa qua ;
Bắt lạnh lùng khô héo ruột rà,
Thương thảm kẻ vạy tà vô số.
Tiết Nhơn Quí tướng tinh bạch hổ,
Lâm thế trần thọ khổ ba năm;
Chịu lao tù có miệng dường câm,
Bọn gian thần mưu thâm kế hiểm.
Rất phi nghĩa cha con Trương Hiến,
Đoạt công người lắm tiếng khoe tài;
Nhưng Trời xanh dễ phụ người ngay,

331.Rồi kẻ ác phơi thây mặt đất.
Dạ chua xót anh tài ẩn dật,
Lòng đắng cay hào kiệt mai danh;
Vái Thiên Công sớm bủa mây lành,
Đặng che chở chúng sanh mát mẻ.
Đội ân rộng Trời cha Đất mẹ,
Xuống mưa nhuần lũ trẻ ấm no;
Loài chim muông điểu thú líu lo,
Được thong thả mong nhờ tạo hóa.
Nay biển khổ sóng xao chập chả,

341.Đưa mắt nhìn thiên hạ não nồng;
Chừng nào yên đất lỡ trời long,
Cho bá tánh thỏa lòng khao khát.
Chín từng mây chư Tiên thừa hạc,
Đồng ứng thinh khúc nhạc reo vang;
Chúc vạn dân hưởng được an nhàn,
Đặng phò tá tôn nhan Thánh chúa.
Khắp thế giới mây lành bay tủa,
Được vui cười thượng cổ thanh tân;
Đồng gội nhuần Minh đức Tân dân,

351.Trời phân định cõi trần chí thiện.
Đây chẳng nệ tài sơ trí siển,
Gởi xa gần thăm viếng khắp nơi;
Chúc dân mau tỉnh xét cuộc đời,
Lòng niệm Phật niệm Trời vô lượng.

******

Phật là giác ngộ tánh uyên thâm,
Giáo đạo vô vi lý tuyệt trầm;
Hòa nhã đại đồng mưu giải thoát,
Hảo cầu vạn vật được hồi tâm.
Nguồn chơn trí huệ tràn thiên hạ,
Gốc đạo ma ha thảy mọc mầm;
Từ tạ cõi trần hồi cựu vị,
Bí truyền diệu pháp chốn Lôi Âm.

Đăng nhận xét

Cảm ơn Đạo Hữu đã đóng góp. Chúc Đạo Hữu một ngày an lạc! A Di Đà Phật