MƯỜI ĐIỀU ƠN
(Đức Huỳnh Giáo Chủ)
(Dựa theo quyển “Báo Hiếu Phụ Mẫu Ân Trọng Kinh”)
Mới đáng cháu con giống lạc hồng.
Ơn mẹ sanh thành so tợ núi,
Công cha dưỡng dục sánh dường sông.
Truyện xưa Đế Thuấn lên ngôi cả,
Tích cũ Đề-Xà đắc đạo thông.
Kinh điển lưu truyền gương Phật Thánh,
Nhờ lòng hiếu thảo được nên công.
Ơn cha mẹ sanh thành dưỡng dục,
Phận làm con chẳng chút nào quên.
Sớm hôm cố gắng đáp đền,
Tròn câu hiếu thảo mới nên thánh hiền.
Kinh Phật đã chép biên chỉ dạy,
Có mười ơn vĩ đại cao dày.
Mẹ hiền xác thể không ngày nào yên.
Sự ăn uống cữ kiêng đủ thứ,
Nằm đứng đi cũng giữ nhẹ nhàng.
Tóc tay chẳng muốn điểm trang,
Thân hình luôn chịu vô vàng kém suy.
Phải một phen kinh sợ vô cùng.
Hài nhi chòi đạp tứ tung,
Làm cho thân mẹ muôn trùng đớn đau.
Cảnh huống này kể sao cho xiết,
Khi sản sanh tinh huyết dầm dề.
Mặc tình thân mẹ thảm thê,
Miễn sao con được trăm bề vẹn xong.
Ra khỏi lòng thì mẹ hân hoan.
Quên điều đau đớn gian nan,
Quên hồi còn lúc cưu mang tháng ngày.
Nào khác thể sang ngay gánh nặng.
Cũng dường như ai tặng ngọc vàng,
Tâm hồn thơi thới nhẹ an,
Nỗi mừng không thể luận bàn hết đâu.
Lo nuôi con chẳng thiếu chẳng sai.
Cam đành ăn đắng nuốt cai,
Ngọt bùi phần trẻ không ngày nào lơi.
Miễn cho con được thời mạnh khỏe,
Luôn ăn chơi là mẹ vui lòng.
Dầu cho gặp lắm mặn nồng,
Phận làm cha mẹ chẳng hồng thở than.
Bỗng nhiên con phóng vật uế nhơ.
Đêm hôm tăm tối bất ngờ,
Mẹ đành thay nghỉ chỗ dơ ướt dầm.
Nhường cho con được nằm bên ráo,
Khi gặp cơn rét bảo lạnh lùng.
Để con ấm áp thung dung,
Riêng phần của mẹ lạnh lùng kể chi.
Cùng dưỡng nuôi hôm sớm mỗi ngày.
Món ăn thức uống nào sai,
Máu hòa làm sữa nuôi rày hài nhi.
Nếu chẳng may gặp khi nghèo túng,
Cha chạy lo làm lụng tơi bời.
Đêm ngày hao sức tổn hơi,
Chịu phần đói khát để thời nuôi con.
Vật uế nhơ giặt rửa mỗi ngày.
Những khi tiểu tiện ra ngoài,
Mẹ cha bồng ẩm chẳng nài thúi hôi.
Có lắm kẻ lớn rồi quên lảng,
Nuôi mẹ cha tính tháng tính ngày.
Thêm còn nhiều tiếng đắng cay,
Sao không chết phứt sống hoài làm chi.
Khi người con có dịp đi xa.
Mẹ cha đứng tựa cửa nhà,
Ngóng trông con trẻ xót xa cang tràng.
Tâm hồn mãi mơ màn dơ vẫn,
Tư tưởng luôn quanh quẩn bên con.
Xác thân già yếu hao mòn,
Bởi chưn quá đổi thương con mới là.
Vì nuôi con tạo nghiệp bất lành.
Hoặc là phạm tội sát sanh,
Hoặc là đạo tặc kết thành nghiệp sau.
Khi bỏ xác hồn vào địa ngục,
Chịu muôn phần câu thúc phạt răn.
Nghĩ thương cha mẹ vô ngần,
Vì con mà phải trầm thăng sáu đường.
Của mẹ cha thật quá sâu dày.
Trong đời co một không hai,
So cùng biển rộng sánh tày non cao.
Phận làm con sớm mau đền trả,
Vừa dưỡng nuôi vừa khá tu thân.
Sống toan cung phụng ân cần,
Thác thời cầu đặng gởi thân liên đài.
(Đức Huỳnh Giáo Chủ)
تعليقان (2)