Nghị Thinh với cao-ủy-ỦY D’ARGENLIEU
|
NGHỊ THINH VỚI CAO-ỦY D’ARGENLIEU
NGHỊ THINH: Dạ dạ … Dám bẩm quan Cao-Ủy,Thậm chí nguy, thậm cấp chí nguy !
Rối beng trật-tự Nam-Kỳ,
Bạn tôi Nghị Phát mạng phi mất rồi.
Còn bảy ông ngồi trơ mỏ chó,
Lòng những lo sóng gió bất kỳ.
Nếu không phương pháp phòng nguy,
Ức tình tôi sẽ điện đi hoàn-cầu.
Cho thế-giới góp thâu tài-liệu,
Rằng Việt dân chẳng chịu phục tòng.
Thế nầy cai-trị sao xong,
Trả nước lại nó mới hòng ngủ yên.
D’ARGENDIEU: Quan Cao-Ủy mặt liền sầm lại,
Lũ dân gì kỳ quái lạ thường.
Máy bay tàu chiến biểu-dương,
Rõ-ràng Đại-Pháp hùng-cường thế ni.
Mà chúng vẫn khinh-khi sự chết,
Chẳng lẽ ta giết hết trẻ già.
Bằng không, muốn dứt can-qua,
Giao cho việc nước việc nhà nó toan.
Mình làm khách bàng-quan thì khoẻ,
Nước Việt-Nam son trẻ ra đời.
Cộng-hòa đem lại khắp nơi,
Muôn dân an-lạc thảnh-thơi phú-cường.
NGHỊ THINH:Nghị Thinh nghe bèn òa tiếng khóc,
Thế còn công khó nhọc tôi đâu ?
D’ARGENDIEU: Mua cho ông một vé tàu,
Ba-ri đến đó ngõ hầu dung thân.
Miền Đông, năm 1946.