Tặng Chiến Sĩ Bình Xuyên
|
TẶNG ANH CHIẾN SĨ BÌNH XUYÊN
Lúc quân thù thống-trị nước non Nam.
Khách giang-hồ tụ ngũ tùng tam,
Quyết khuất nước chọc trời cho thỏa chí.
Dân-chúng trách đám người không biết nghĩ,
Cứ quanh năm suốt tháng phá hương-thôn.
Vì an ninh giặc Pháp cử binh rồn,
Khi sa lưới phải lao tù nơi hải đảo.
Rồi vượt biển bao nài cơn gió bão,
Về quê nhà tánh cũ cứ nghinh-ngang.
Lúc hoàn-cầu tiếng súng nổ vang,
Bừng tỉnh giấc bàng-hoàng suy nghĩ lại.
Từ thuở bé bao phen tang hải,
Khí kiêu-hùng đem lại những chi đâu ?
Nhìn non sông đượm vẻ âu sầu,
Lòng yêu nước bắt đầu tim sóng dậy.
Cờ độc-lập Bắc, Nam, Trung phe phảy,
Trước gió chiều hãnh-diện với lân bang.
Bỗng phương Âu vô số bọn tham tàn,
Tàu, bôm, súng đem sang non nước Việt.
Ách nô-lệ dân ta đà chán biết,
Nên quyết lòng nổi dậy chống xâm-lăng.
Chỉ quân Tây thề một tiếng rằng:
Thà cam chết, không làm dân bị trị.
Bọn cách-mạng giả danh đang rối trí,
Khu Bình-Xuyên tiếng súng nổ vang tai.
Đoàn dũng binh tiếng đếm một hai …
Nhắm hướng có quân thù xông lướt đến.
Đạp thành lũy cứu giống nòi yêu mến,
Làm rơi đầu, đổ máu biết bao ngàn.
Tiếng anh-hùng nổi dậy khắp giang-san.
Thay những tiếng bạo-tàn cơn thất chí.
Xông trận địa nêu gương trang dũng-sĩ,
Tự hào rằng Nam-Việt kém chi ai.
Ngàn muôn năm ghi nhớ khách anh-tài,
Trong sách sử tiếng Bình-Xuyên luôn chói rạng.
Miền Đông, ngày 10-1-1947