Tỉnh Thế

Lời Khuyên Tu Hiền - Thanh Sĩ,Ông Thanh Sĩ,Tỉnh Thế
TỈNH THẾ
( THANH SĨ )
(gồm 486 câu)


  • Tỉnh Thế
  • Lời Khuyên Tu Hiền
T hành tâm cầu Phật Di Đà,
Độ con hiền đức về nhà từ bi;
Xa lìa bao nỗi tai nguy,
Lánh đường thống khổ mê si cõi trần.
Mong ơn Tiên Phật Thánh Thần,
Dắt dìu bá tánh dựa gần bệ đơn;
Qua ngày thủy kiệt băng sơn,
Gội nhuần đức cả Thánh Quân rưới vào.
Nay còn bận cuộc binh đao,

10.Vạn dân phải chịu xáo xào nát tan;
Xiết bao những cuộc tai nàn,
Cùng nơi khắp chốn nhộn nhàng bi ai.
Chẳng qua số kiếp muôn loài,
Có vay có trả những ngày đã qua;
Hồng trần bớt nỗi thiết tha,
Rán lo tu tỉnh hiền hòa với nhau.
Rồi đây có cuộc mưa rào,
Thì là cây cối đượm màu tốt tươi;
Đã bao cành rũ lá rơi,

20.Cũng do duyên nghiệp với đời bấy nhiêu.
Lòng ai thì nấy độ điều,
Không nên tự ỷ tự kiêu với người;
Phận mình rán giữ xinh tươi,
Việc người chớ có xoi bơi làm gì.
Dạy nhau ăn ở nhu mì,
Dâu hiền rể thảo việc chi cũng hòa;
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Anh em thuận thảo trong nhà ấm êm.
Nói năng lời lẽ dịu mềm,

30.Khiến người nghe đến lòng thêm kính vì;
Xóm chòm chớ có sân si.
Đối nhau phải biết nhượng tùy thời yên.
Không hay gây oán kết phiền,
Càng ngày càng lộ chữ hiền chói chang;
Sương còn mấy phút nữa tan,
Vẫn còn ngất ngưỡng trên đoàn cỏ xanh.
Phận ta ta cứ làm lành,
Dầu người có muốn chanh ranh mặc tình;
Gạn lừa hai chữ nhục vinh,

40.Lẽ ngay ta cứ kiêng trinh một đường.
Quản chi thói mới nhiễu nhương,
Giả chơn có lúc tỏ tường không sai;
Dẫu đời có lắm cao bay,
Phận tằm cũng chẳng vượt ngoài ổ tơ.
Dỡ hay chỉ một con cờ,
Việc đời thắng bại ai ngờ được đâu;
Lớn hình lớn vóc như trâu,
Không mưu không trí phải đầu thằng chăn.
Nghiệm suy hai lẽ trầm thăng,

50.Bá gia chọn lọc đạo hằng mà tu;
Tu cho thoát chốn ao tù,
Được đem thân nọ vân du cứu đời.
Tu cầu bá tánh thảnh thơi,
Vạn dân vô sự người đời ấm no;
Tu sao cha mẹ thơm tho,
Ông bà thoát đọa qua đò từ bi.
Tu cho vận nước hết suy,
Thời nhà chóng gặp Bửu Kỳ Hương Sơn;
Ước mơ bớt cuộc oán hờn,

60.Muôn người đều biết nghĩa nhơn hiền lành.
Đua nhau lánh trược tầm thanh,
Không gây tội lỗi chẳng sanh mị tà;
Hầu đem thiên hạ gần xa,
Dựng lên một cõi hiền hòa an vui.
Đời nay như trái chín muồi,
Sao còn lắm kẻ ham vui lợi quyền;
Sợ cho đến lúc biến thiên,
Bao nhiêu sản nghiệp điền viên chẳng còn.
Sợ cho lỗi đạo tôi con,

70.Pháp trường thọ tử hết còn se sua;
Sợ cho lỡ thất lỡ chùa,
Không rành đạo Phật đạo vua mà trình.
Đường tà nẻo chánh rán minh,
Để hòng tránh khỏi muôn nghìn tai ương;
Tu hành sửa dạ thuần lương,
Định tâm gác bỏ mọi đường xấu xa.
Tin sâu vào chữ Ma Ha,
Dẹp lòng nhơn ngã dung hòa tứ phương;
Thoàn từ cứ mãi cánh trương,

80.Tìm người tri kỷ chỉ đường vãng sanh.
Dẫu cho gặp lắm sỏi sành,
Lòng nguyền vẹn một đường lành mà thôi;
Cấm răn dạ mãi trau giồi,
Bất cần đi đứng nằm ngồi chẳng quên.
Xa Thầy ta muốn làm nên,
Phải nương giới luật bước lên Tiên đài;
Nào là tửu sắc khí tài,
Đừng ô đừng nhiễm khỏi ngày lao đao.
Biển tâm lặng lẽ một màu,

90.Bóng tà sẽ được soi vào sáng trưng;
Tu hành trí đạo chớ ngưng,
Buổi đầu mượn nó để trừng vọng tâm.
Nhớ ghi hai lẽ thậm thâm,
Ở trong nhà Phật được cầm dài lâu;
Khó khăn đạo lý buổi đầu,
Bền lòng sau ắt vào chầu Phật Tiên.
Bá gia gẫm đã lành duyên,
Gặp Thầy xuống thế giáo truyền kệ cơ;
Dạy ta bớt nỗi ngu khờ,

100.Tránh đường tội lỗi hưỡng nhờ phước duyên.
Đời xem như ảo như huyền,
Phải mau tu tỉnh khỏi phiền khỏi lao;
Giảng cơ nhiều khúc thanh tao,
Hãy nên suy nghiệm sửa trau lấy mình.
Tu sao vạn pháp giai minh,
Khỏi vòng hắc ám đăng trình cõi không;
Bao nhiêu táo bạo cuồng ngông,
Đừng cho thấp thoáng trong lòng từ đây.
Thấy ai hạnh đức đủ đầy,

110.Ta nên tự hổ sửa ngay cho bằng;
Không hề có tánh kiêu căng,
Lại vui học hỏi để răn lỗi mình.
Khi ta chưa được sạch tinh,
Tự lòng thùa thẹn gắng gìn cho trong;
Luôn luôn khiêm tốn với lòng,
Hơn không tự đắc thua không thẹn thuồng.
Lời êm vẻ đẹp nên khuôn,
Không gây không gổ chẳng buông lời hờn;
Lỗi mình mình sửa tốt hơn,

120.Việc người can đến sanh cơn rầy rà.
Phước dầy nhờ tánh dung tha,
Thánh Hiền xưa có dạy ra kỹ càng;
Thứ người nghĩa nọ rộng lan,
Thứ mình tội lỗi ngày càng thêm cao.
Đường tu ai có bước vào,
Khuyên nên tánh nhẫn hãy trau cho thường;
Lục trần chừng hết vấn vương,
Mới là thoát khỏi sáu đường trầm luân.
Sớm khuya đạo hạnh chuyên cần,

130.Bỏ điều khó bỏ mới gần đài sen;
Lánh nơi giả dối úa hèn,
Tìm đường lợi ích đua chen giúp người .
Hiền lương đáng mấy vàng mười ,
Kẻ thương người mến tốt tươi nào bằng;
Sá chi miệng mối lưỡi lằn,
Của phường bạo ngược tiếng rằng nọ kia.
Phàm tâm tục tánh đã lìa,
Ghét ưa thế sự chẳng hề núng nao;
Đường chơn nẻo chánh cần trau,

140.Trừng tâm thanh tịnh bước vào cõi Tiên.
Xa nơi ác trược não phiền,
Ngày qua tháng lại vui miền núi non;
Trần hoàn mấy kẻ lòng son,
Đáng nêu gương thiện để còn dài lâu.
Lắc lư trái đất một bầu,
Mong người dương thế quày đầu tu thân;
Tu cho gặp Phật gặp Thần,
Thấy huyền thấy diệu chín từng đài sen;
Lòng phàm xảo trá đã quen,

150.Giàu lòng kiêu hãnh Nghèo hèn điêu ngoa…
Gây nên lắm sự gian tà,
Khiến cho tục cổ nước nhà suy vi;
Mãi chiều theo tánh mê si,
Đa tham đa dục kể gì trược thanh.
Mạng dân như sợi chỉ mành,
Sao chưa thức tỉnh còn tranh lợi quyền;
Dạo qua mấy lượt khắp miền,
Thấy đời quá đỗi triền miên mộng trần.
Gọi người lìa bến mê tân,

160.Mười người chỉ một kẻ cần mà thôi;
Buồn ai khi lỡ khi bồi,
Buổi đầu quá vội sau rồi lại ngơ.
Thân như cá nọ trong lờ,
Không lo thoát nạn còn chờ dịp nao?
Bởi lòng ái dục còn cao,
Cho nên ít kẻ sửa trau chữ hiền.
Mãi lo kiếm bạc kiếm tiền,
Khiến người đủ cách biến quyền tóm thâu;
Đổi dời trong cuộc bể dâu,

170.Bao nhiêu của cải còn đâu bớ người.
Lại còn nạn ách lâm nơi,
Thân như bèo bọt giữa vời linh đinh;
Thấy đời sắp khổ mà kinh,
Cớ sao dân mãi chống kình hơn thua.
Chữ danh chữ lợi dễ mua,
Chữ hiền chữ đức ai vùa giúp cho;
Muốn qua cho kịp chuyến đò,
Phải toan chóng bước khỏi lo trễ tràng.
Dẫu đường vạn hải thiên san,

180.Dặn lòng phải rán kiên gan tấn trình;
Chờ ngày hắc bạch phân minh,
Sẽ đem giá ngọc mà trình trước nghi.
Giờ đây ngũ giới rán trì,
Mai sau sẽ được thoát ly Diêm phù;
Người tu phải thật chí tu,
Khác nào sấu nọ hóa cù đằng phi.
Giống kia nay đã gặp thì,
Ra công vun quén đợi kỳ nở hoa;
Buồn đời chưa rõ Phật ma,

190.Để cho lầm lạc sanh ra trách phiền.
Lọc rành nẻo tục đàng Tiên,
Khỏi lo tủi hổ phận duyên lỡ làng;
Phải nên chọn đá thử vàng,
Dò đường mà bước lội càn đạp gai.
Nhứt hào thiên lý đã sai,
Hải đăng một ngọn nhắm ngay vào bờ;
Muốn cho đạt máy huyền cơ,
Nên rèn đạo lý, lu mờ sẽ tan.
Hồ nghi chưa quyết một đàng ,

200.Biết chừng nào được thoát nàn bớ dân;
Nói xa rồi lại nói gần,
Giác lui giác tới cho trần tỉnh tâm.
Phật Tiên nào có xa xăm,
Thiên hình vạn tượng tùng tâm biến thành;
Lòng thanh vào được cõi thanh,
Thần giao cảm cách thông hành khắp nơi.
Hiểu thâm kính Phật sợ Trời,
Việc làm khôn giấu tiếng lời khó ngăn;
Khởi tâm một mảy chỉ giăng,

210.Mắt Thần xem thấy như lằn điễn quang.
Lời lành khuyên nhủ thế gian,
Tu cho gặp đá hóa vàng mà coi;
Rán mà nhịn nhục ít oi,
Hột sen nước Phật có mòi trổ bông.
Muốn hầu dưới cội Hoa Long,
Được xem Tiên Phật công đồng thưởng ban;
Đem bao tiếng ngọc lời vàng,
Tuông nghe như suối trên ngàn đổ ra.
Vừa thâm vừa diệu lại xa,

220.Khiến cho vạn vật hiền hòa với nhau;
Mùi hương phưởng phất ngạt ngào,
Khắp trong vũ trụ nơi nào cũng nghe.
Mây mù thấy chẳng còn che,
Trăm ngàn nhựt nguyệt sua se ánh hồng;
Nổi lên nhiều trận mưa bông,
Thập phương chư Thánh tỏ lòng cúng dưng.
Côn trùng thảo mộc đồng mừng,
Được nhờ Đức Phật gội nhuần phước dư;
Thế gian tử hiếu phụ từ.

230.Khắp trong thiên hạ an cư thái bình.
Nay còn lắm kẻ không tin,
Cho rằng nói mị để tình lảng xao;
Thương thân đến lúc xáo xào,
Không nơi nương ngụ khổ nào cho hơn.
Có câu thiên địa tuần huờn,
Đáo đầu thiện ác một cơn tan tành;
Danh thời cũng chẳng toàn danh,
Lợi không vẹn lợi khổ hình lại mang.
Chi bằng để ngấm trầm nhang,

240.Thức khuya dậy sớm chầu bàn Phật gia;
Đến khi náo loạn quỉ tà,
Có bầu linh dược của Bà cứu cho.
Lo sao hai bữa vừa no,
Đai cơm bầu nước lần dò qua sông;
Gặp người thiếu việc dư công,
Cũng nên ra sức ngõ hòng giúp cho.
Ở đời chớ quá so đo,
Thương người vốn thiệt là lo cho mình;
Đòn cân tạo hóa công bình,

250.Làm lành thì sẽ gặp lành không sai.
Nếu không hưởng đặng kiếp nầy,
Cũng dành kiếp khác có ngày nào ly;
Trí thần đã phá lưới nghi,
Nhứt tâm hành thiện đãi kỳ ấn ban.
Khuyên đừng mơ tưởng vơ quàng,
Một nghề chuyên chú cũng sang trót đời;
Thiên đàng Địa ngục đôi nơi,
Xét suy chọn một để dời gót qua.
Hung hăng gian trá làm ma,

260.Hiền lương chơn chánh được hòa Phật Tiên;
Nghiệm xem kim cổ vạn niên,
Mấy ai gian trá mà thiềng Phật không?
Thế gian tù tội cùm gông,
Bởi vì có kẻ ở không hiền từ;
Hình người lòng dạ cẩu trư,
Sát, dâm, vọng, tửu chẳng trừ món chi.
Thấy người ngu xuẩn khinh khi,
Học đòi những kẻ vô nghì bất lương;
Thị thành lại với thôn hương,

270.Ít ai được tánh hiền lương nhơn từ.
Mãi toan lấy thật làm hư,
Chê Tiên ngạo Phật chẳng từ một ai;
Đến chừng thác xuống Diêm đài,
Thấy nơi thưởng phạt mới rày sợ lo.
Bây giờ lòng cứ bo bo,
Khu danh trục lợi chẳng lo tu hành;
Đêm nằm dạ luống buồn tanh,
Chạnh tình đồng đạo ngọn ngành chưa thông.
Mãi ngờ nửa có nửa không,

280.Để cho xao xuyến cõi lòng mãi thôi;
Thật người ăn ở bạc vôi,
Khi nghèo còn nhớ giàu rồi lại quên.
Ỷ mình ăn trước ngồi trên,
Vong ân Tổ phụ bội nền từ bi;
Thấy ai hèn yếu khinh khi,
Không ra sức đỡ cùng đi một đàng.
Học đòi theo thói Tào man,
Chuyên nghề xảo trá nghi nan đủ điều;
Nói ra đầy giọng tự kiêu,

290.Anh em bạn hữu ngày xiêu lạc lần.
Cùng ai để có tố trần,
Việc đời việc đạo biện phân giải sầu;
Nhớ Thầy nhìn lại đạo mầu,
Lòng đau như cắt ai hầu biết cho.
Hậu lai ắt được hay ho,
Hiện tình lâm cảnh ngao cò thảm thê;
Thầy ôi ! lòng trẻ ủ ê,
Xa Thầy bổn đạo đường dê không dò.
Mãi tranh chức trọng quyền to,

300.Đã gây dông tố thổi lò khắp nơi;
Người cam chiếu đất màn Trời,
Kẻ đành chịu cảnh rã rời cha con.
Khóc đời như vượn lìa non,
Càng ngày rũ rượi hao mòn thớt thưa;
Tánh tham biết thuở nào vừa,
Đến chừng xuống lỗ cũng chưa hả lòng.
Ít người lánh đục tầm trong,
Vì lòng ích kỷ bất công lắm điều;
Ăn lo ăn lót cho nhiều,

310.Thay đen đổi trắng mấy chiều cũng xuôi.
Nhai cò nuốt tượng rằng vui,
Sợ cho họa đến phước lui khổ hình;
Khuyên người xử thế công bình,
Sống không thẹn mặt thác vinh cái đời.
Rán noi theo tánh của Trời,
Lợi sanh háo đức người đời kính yêu;
Thành lòng cõi Phật được siêu,
Làm lành chứa để mai chiều ấm thân.
Gương trong chẳng nhuộm bụi trần,

320.Trí minh mọi việc cân phân không lầm;
Di Đà lục tự trì tâm,
Mau lâu cũng được Phật tầm độ ta.
Biết lo qui chánh cải tà,
Khác nào đi biển có nhà thiên văn;
Qui Phật, qui Pháp, qui Tăng,
Cũng là dạy việc qui căn của mình.
Diệt trừ được cái vô minh,
Thì ngôi Tiên Phật để dành cho ta;
Bởi mê vọng tưởng điều tà,

330.Không phân chơn giả mới là trầm luân.
Nào vui nào giận nào mừng,
Giục lòng ái ố xa gần nọ kia;
Cội xưa gốc cũ đã lìa,
Nay Tiên Phật xuống kêu về nhớ không?
Mau lo cải hóa như phong,
Tùng lương như điễn sửa lòng như lôi;
Đò xưa đã tới bến rồi,
Không lo thượng lộ còn ngồi dằng dai.
Chim khôn thấy bẫy thì bay,

340.Người khôn lội nước lấy cây mà dò;
Bây giờ nói trước không lo,
Để khi đến việc rồi mò sao ra.
Bấy lâu con nọ xa cha,
Nay nghe tin nhạn ai mà chẳng trông;
Chừng nào cá nọ hóa long,
Cấm sơn lộ vẻ đền rồng mới yên.
Từ đây cho tới định quyền,
Biết bao tang tóc khắp miền Á Đông;
Sang giàu chi nữa mà mong,

350.Điểm tô cho lắm như công Dã Tràng.
Từ hèn đi đến chỗ sang,
Biến đi mấy chốc đặt an mấy hồi;
Rán mà làm phước dân ôi !
Nhịn ăn nhịn mặc để bồi thiện duyên.
Vui chi đổ bác lại ghiền,
Đem bạc đem tiền đổ biển đổ sông;
Bảo tu người lại rằng không,
Nói qua tửu sắc thì lòng lại ưa.
No nao việc quấy mới chừa,

360.Loạn luân nay đã có thừa ngàn muôn;
Mở lời hột lụy muốn tuôn,
Thấy đời tồi tệ lòng buồn nào hơn.
Ngoài môi trau chuốt nghĩa nhơn,
Trong lòng bội bạc oán hờn ai hay;
Lời ngay mà dạ chẳng ngay,
Đời nầy miệng ngọt lòng cay thiếu gì.
Buồn ai đem bạc đổi chì,
Tiên bồng chẳng tưởng , Tưởng thì trần mê;
Làm sao vị cũ trở về,

370.Đẹp lòng cha mẹ vẹn bề hiếu trung.
Tớ còn được chút thung dung,
Thầy cam lăn lóc Trịn bùn quản bao;
Ai lo quần tía áo màu,
Thân Thầy cứ chịu dạt dào nắng mưa.
Thương đời thét sớm gào trưa,
Khổ hao chẳng nại ghét ưa không màng;
Công trình như núi như ngàn,
Đến ngày chung cuộc tụ đoàn ít oi.
Nói ra ruột nọ dường moi,

380.Gương hiền của giống của nòi đi đâu?
Mãi gieo cái thảm cái sầu,
Khổ không tránh khổ lại cầu khổ thêm.
Biết bao nước lặng nhà êm,
Cho đời toại hưởng được niềm an khương ;
Lòng lo lắm việc bất tường,
Một ngày một đến đủ đường nạn tai.
Nỗi sầu đạn lạc tên bay,
Nỗi thương giặc giã trong ngoài hại dân;
Tàu Tây ma mị Miên Tần,

390.Dồn đôn dồn đã xa gần chịu chung.
Đông Tây nhơn vật hành hung,
Đưa nhau đến một ngõ cùng khó ra;
Dầu ai có lắm tài ba,
Cũng không đem lại chữ hòa được đâu.
Chờ cho non Cấm hóa lầu,
Phật ra công dụng phép mầu mới an;
Từ đây nhiều bực nhiều trang,
Siêu quần bạt chúng lập đàng công danh.
Trường thi Trời Phật đã dành,

400.Ai người tài đức ra tranh bảng vàng;
Thiên cơ đây chẳng dám bàn,
Chỉ đem ý nghĩ phổ troàn vậy thôi.
Nói gần chẳng nói xa xôi,
Khắp nơi khó đứng khôn ngồi thấy chưa?
Tại mình sáo ngữ đẩy đưa,
Lời Thầy đâu có cù cưa bao giờ.
Còn chi nữa phải nghi ngờ,
Bao nhiêu cái chết đã chờ bên lưng;
Mịt mù khói lửa chưa ngưng,

410.Bịnh thôi bá bịnh trông chừng gớm ghê.
Mau tu đừng có trễ bê,
Giữ thân sao khỏi dựa kề miệng voi;
Tu cho sống sót mà coi,
Coi người thượng cổ hẳn hòi tài ba.
Dựng lên quốc tịnh dân hòa,
Ngoài đường mỹ tục trong nhà thuần phong;
Nay còn nhiều nỗi long đong,
Vợ không vẹn vợ chồng không vẹn chồng.
Hạ Nguơn nhiều kẻ hai lòng,

420.Diễn tuồng chanh khế bưởi bồng xiết bao;
Làm người đạo lý biết trau,
Cũng như hoa đẹp thêm vào vị hương.
Tam cang lại với ngũ thường ,
Ở cho đúng cách Thiên Đường cũng lên;
Dặn lòng việc nghĩa đừng quên,
Thi ân bố đức là nền đạo tâm.
Lòng ta, đi đứng ngồi nằm,
Lúc nào cũng vẫn thương ngầm sanh linh;
Mãi toan cứu kẻ mê tình,

430.Ngặt vì bịnh tật nơi mình chưa an.
Chẳng qua phải lúc tai nàn,
Nghiệp trần số hệ Thiên Hoàng đã phân;
Lòng nguyền một kiếp một thân,
Vừa lo tự giác vừa lần giác tha.
Chừng nào nơi cõi Ta bà,
Không người lao khổ mới là an cư;
Muôn dân học được chữ từ,
Thì là ách nạn khỏi trừ cũng tiêu.
Lòng khiêm đổi được dạ kiêu,

440.Làm hiền phải nhịn được nhiều việc hung;
Phải sao mới gọi rằng trung,
Đó là sau trước một lòng mà thôi.
Nhìn đời đây bắt than ôi !
Ở sao khi lở khi bồi chẳng yên;
Gặp hiền thì nói theo hiền,
Thấy hung lại cũng đổi liền theo hung.
Còn tiền còn bạc còn trung,
Hết tiền hết bạc thì đùng rồi đi;
Hỡi người đồng đạo rán suy,

450.Thầy ta có thuở hồi qui định phần.
Khuyên đừng có lắm phân vân,
Không Thầy cái hội Phong Thần ai phong?
Chẳng qua mây ám Trời Đông,
Bi hoan ly hiệp số phần phải cam.
Tỉnh lòng hỡi bớ nữ nam,
Thầy xa chớ cảnh thiền lam còn gần;
Thương Thầy phải nhớ sửa thân,
Để cho khỏi phụ đức ân của Thầy.
Héo von én nhạn lạc bầy

460.Giọng buồn não nuột những ngày đêm sương ;
Cùng nhau kết một niềm thương ,
Để Thầy nơi chốn tha phương an lòng.
Đệ huynh giữ một chữ đồng,
Từ đây chớ để máu hồng tuôn rơi;
Giúp nhau được sống coi đời,
Nỡ nào giết hại rã rời tình thâm.
Tấm gương Bùi Kiệm Trịnh Hâm,
Ai ai cũng ghét còn tầm nữa chi;
Bàng Hồng Tôn Tú người khi,

470.Gian thần tặc tử còn gì nhục hơn.
Quí Phi cùng An Lộc Sơn,
Gian dâm vô đạo kẻ hờn người chê;
Nguyệt Nga gương ấy khôn kề,
Cũng đừng học thói Vua Tề bớ ai.
Nghĩa tình chớ lợt đừng phai,
Nghinh tân yểm cựu là loài phi ân;
Tử sanh chỉ có một lần,
Nhục vinh hai nẻo tấn thân một đường.
Ngựa dừng nhờ có sợi cương,

480.Người ngay mượn trí diệt đường tà gian;
Nam Mô cầu Phật Tây Phang,
Từ bi hóa hiện cứu an dương trần.
Khiến cho khắp cả muôn dân,
Biết câu phụ tử quân thần đạo cao;
Dưới trên một sắc một màu,
Niềm ân nỗi ái chạm vào cốt xương.../.

******
Thầy đã dày công giáo độ trần,
Còn mang nạn ách ở nơi thân;
Lao đao đất khách đêm quên ngủ,
Khổ sở quê người bữa biếng ăn.
Ta rất đau lòng khi ngó nước,
Vui đâu dám tưởng lúc nhìn trăng;
Được không chỉ một lần nầy nữa,
Nào dám xe lơi mối đạo hằng.

******
Đức Thầy chịu khổ khổ vì dân,
Ta chẳng thay cho được một phần;
Cũng rán toan lo câu đạo nghĩa,
Đâu đành tạo tác việc phi ân.
Danh Thầy bị lấp trò mang họa.
Cửa đạo mờ lu tớ khổ thân;
Đêm vắng buồn than rơi hột lụy,
Biết sao cứu hết kẻ mê trần.

******
Buồn nhớ đến công Thầy,
Niềm thương tớ khó khuây;
Yêu đời đời chẳng rõ,
Mến đạo đạo đâu hay.
Mượn mực khuyên nhau tỉnh,
Cậy lời gọi bớt say;
Trông cho ngư thủy hội,
Sư đệ hết u hoài.


Đăng nhận xét

Cảm ơn Đạo Hữu đã đóng góp. Chúc Đạo Hữu một ngày an lạc! A Di Đà Phật