Ngũ Giáo Văn

Ngũ Giáo Văn của Đức Bổn Sư Ngô Lợi
-
Views
Ngũ Giáo Văn

Đức Bổn Sư (Ngô Lợi)



Chú Thích :
Nhấn vào tiêu đề để ẩn hiện nội dung văn bản
Đệ Nhất Hiệu

Đệ Nhất Hiệu

Luận xem cổ tích hồng mông
Thất ngươn đã đến còn trông nỗi gì
Bấy lâu răn dạy chẳng ghi
Cạn đời thế sự hết khi Phật Trời
Ra bài Ngũ Giáo để đời
Đặng cho thiên hạ giữ lời dạy răn
Giáo trong bá tánh cho bằng
Tụng kinh niệm Phật cho năng để lòng
Giáo người chánh tuyết sạch trong
Ân cần kinh chuỗi rèn lòng hôm mai
Giáo cùng lớn nhỏ ai ai
Giữ đặng sự hiếu hoài hoài đừng sai
Giáo lời trung hiếu lâu dài
Sớm khuya săn sóc hôm mai giữ gìn
Giáo cầu Tiên Phật kỉnh tin
Thiện nam tín nữ cho in trẻ già
Truyền câu lục tự Di Đà
Thường ngày bình đẳng vậy mà đừng quên
Truyền làm hiếu nghĩa đôi bên
Mà vớt phụ mẫu đặng lên thiên đàng
Truyền giao công quả cho thường
Ở trong thủy thổ quốc vương làm đầu
Truyền cho niệm Phật mau mau
Đời đà cạn thế sang giàu làm chi
Truyền tu tâm tánh chẳng ghi
Để làm ích kỷ ra đi làm làng
Dạy cùng lớn nhỏ rõ ràng
Rèn lòng từ thiện nghinh ngang thời đừng
Dạy thường kinh pháp chuyển luân
Trong nhà để dạ ra đường đua tranh
Dạy tu trừ lấy tam bành
Đem lòng chẳng tưởng tung hoành hôm mai
Dạy trì thập trú tiêu tai
Lục tặc chẳng dám vãng lai vô mình
Dạy ngoài cũng tỷ trong kinh
Bỏ lời răn dạy tại mình chớ than
Biểu cho lớn nhỏ rõ ràng
Nhẫn tâm thành tánh, ngổ ngang thời chừa
Biểu đừng vọng ngữ thiếu thừa
Đời đà mạt hạ nắng mưa không chừng
Biểu truyền lấy chữ trong kinh
Cửu huyền lên đặng chín tầng đồ Tiên
Biểu thời tu tánh làm hiền
Đem lòng chẳng tưởng Phật Tiên đạo mình
Biểu thời chẳng tưởng mặc tình
Sau đừng trách Phật không linh mà phiền
Thương trang thương bấy người hiền
Không ăn có chịu không phiền Phật Tiên
Thương thay lòng giữ tin chiên
Nhất tâm vọng tưởng không yên lo hoài
Thương người đói khó hôm mai
Một lòng khắn khắn chẳng phai Phật Trời
Thương thôi nói đã hết lời
Thiện ác hai lẽ để Trời định phân
Thương thay cực biết mấy lần
Nói cho hết tiếng thì thân cực hoài
Trách thay lời nói dông dài
Sự mình lại tỏ cho ai biết mình
Trách miệng sao chẳng làm thinh
Đặng để niệm Phật tụng kinh mà nhờ
Trách sao nhiều việc cơ cầu
Không ăn có chịu thảm sầu mấy năm
Trách thôi lụy nhỏ đầm đầm
Mang lời thế sự ăn nằm không an
Trách trang trách kẻ nghinh ngang
Trách người chẳng kể xóm làng hương lân
Nói cho lớn nhỏ rõ ràng
Khá tu thuần nết kẻo oan linh hồn
Nói thôi tự sự muôn phần
Bây giờ chẳng dấu việc gần tới đây
Bấy lâu ao ước cho mau
Bây giờ thiện ác đáo đầu chẳng sai
Tới đây triết tự một bài
Đặng cho huynh đệ hôm mai hết phiền
Chữ Tu triết ra Tam Tiên
Chữ Thiện toàn kiết lòng hiền khỏi lâm
Chữ Ác triết ra á tâm
Không suy mấy chữ để lầm vô kinh
Làm người phải xét lấy mình
Tích thiện thời đặng hiển vinh tháng ngày
Tích ác gặp ác liền tay
Làm người giữ đặng thảo ngay mới mầu
Ai mà xét đặng cao sâu
Dầu mà có gặp lúc sầu cũng vui
Việc đời như thể trái muồi
Mặc tình bá tánh tới lui hai đàng
Lời thầy răn dạy rõ ràng
Đinh Hợi bước tới khởi đàng đao binh
Sám ra kề chữ phân minh
Tam thập niên chẳng thiệt tình tôi đây
Phần thời giặc giã phủ vây
Phần thời đói khát tớ thầy lạc nhau
Nhà nghèo cũng tỷ như giàu
Nhà giàu thời cũng cháo rau như nghèo
Việc đời coi cũng cheo leo
Hội này chẳng khác như trèo thang cao
Cũng như cá cạn ở ao
Mười phần kể một biết sao bây giờ
Bấy lâu kẻ đợi người chờ
Đời không thấy tới ước mơ hoài hoài
Trách thầy sao nói nay mai
Tới thời thiên hạ nằm dài thở than
Chữ rằng họa phước hai đàng
Sau sau phải lánh băng ngàn tới đây
Thiện tâm phước đặng mười phần
Lòng còn tích ác họa gần chẳng xa
Chữ Bửu là hiệu Phật Vương
Chữ Sơn Phật thầy tin tưởng phước dư
Chữ Kỳ là hiệu của sư
Chữ Hương Phật Trùm bốn chữ phải mang
Mai sau một lá một ngà
Tiền thời chất đó giấy vàng trơ trơ
Bây giờ thấy vậy mà mơ
Tới cơn lúc thác chạy quơ giấy vàng
Để coi mấy đứa nghênh ngang
Tới đời thây bỏ làn khan như rều
Nói thôi tự sự các đều
Bây giờ tỏ thiệt để nêu vô mình
Trước sau nói hết đã xong
Thiện nam tín nữ phải ghi vào lòng
Tu sao như thoàng chạy khơi
Còn giông còn chạy hết thời thả trôi
Kinh thời kẻ tụng người thôi
Thả đi như cá kiếm mồi dưỡng thân
Bồ Đề thỉnh biết mấy lần
Xem đi xét lại mười phần còn hai
Công cứ thỉnh đã hoài hoài
Bây giờ kể lại ít ai cho còn
Càng ngày càng hết càng mòn
Xem trong thế sự chẳng còn bao nhiêu
Việc làm cho Phật phước nhiều
Cũng như hoa sứ mai chiều trổ bông
Cực gì làm lại kể công
Bao nhiêu đổ biển đổ sông chẳng còn
Làm sao cho đặng vuông tròn
Thời có Bảy Núi, Năm Non độ mình
Chuyển luân trời đất thình lình
Thiên thời khởi dậy đao binh chiến tràng
Phần thời ác thú loạn đường
Phần thời đói khát thất thường chẳng không
Nói cho lớn nhỏ rõ ràng
Khá tu thuần nết kẻo oan linh hồn
Tuần hoàn thiên địa nhứt môn
Âm dương tương hiệp càn khôn thái bình
Bây giờ còn hỏi đinh ninh
Chuyển vận bát quái mới bình mới an
Cung Càn vốn thiệt tam liên
Còn trong Tuất Hợi não phiền chúng sanh
Cung Khảm trung mảng đã đành
Năm Tý bước tới dữ lành mới hay
Cung Cấn phúc hoãn tỏ bày
Sửu Dần xuất thánh phép hay vô thường
Cung Chấn ngưỡng bốn khá thương
Năm Mẹo bước tới thanh trường phục nam
Cung Tốn hạ đoạn chưa kham
Thìn Tỵ mới có thông tam cõi đường
Cung Ly trung hư rõ ràng
Qua Ngọ thôi mới Minh Hoàng trị ngôi
Cung Khôn lục đoạn thương ôi
Mùi Thân tứ giáo mới ngồi định phân
Cung Đoài thượng khuyết cũng gần
Tới Dậu có Phật mười phần thảnh thơi
Chuyển luân bát quái đất trời
Chân nhi phục thủy lập đời Thượng Ngươn
Hung thần gian đảng sạch trơn
Hoàn lai thượng cổ thiện nhơn thảo hiền
Trên vua kế vị vạn niên
Dưới thời trăm họ miên miên thọ trường.
Đệ Nhị Hiệu

Đệ Nhị Hiệu

Luận xem Tân Tỵ kể ra
Trung thu thất ngoạt thiệt là thiên cơ
Mới ngồi bàn thạch họa thơ
Thấy trông bá tánh ngẩn ngơ nhiều bề
Nghinh ngang chẳng kể trong làng
Đua nhau hơn thiệt chẳng màng sự tu
Đạo mầu khác thể trăng lu
Kẻ thời hớn hở võng dù nghinh ngang
Liếc xem ngó thấy rõ ràng
Còn trông chi nữa băng ngàn cũng ưng
Cùng nhau rượu thịt tưng bừng
Chuỗi kinh chẳng niệm lẫy lừng sự hung
Xưa còn cúng kiến chung cùng
Nay Thầy vắng mặt thôi dùng đạo xưa
Hơn thua, kiện cáo chẳng thừa
Cũng như thành thị bán dừa đổi cau
Nghĩ thôi dạ lại dào dào
Thương người trung chánh cháo rau chẳng phiền
Dốc lòng lên chốn cảnh Tiên
Bồ đề chuyên niệm cho liên mới thành
Nào hay một lúc tanh bành
Cũng như trời bảo cội nhành sơ rơ
Làm cho bỏ cúng bỏ thờ
Ít người lòng một, nhiều người dạ hai
Đua nhau buôn bán dong dài
Miễu đình cũng bỏ hôm mai tanh bành
Mai chiều việc tới đã đành
Ai mà phế việc tu hành sẽ hay
Nghĩ thôi nhiều nỗi đắng cay
Đêm nằm chẳng ngủ, ngày ngồi chẳng an
Kẻ lui người tới trong làng
Lao xao lũ bảy, chàng ràng lũ ba
Nhộn nhàng kẻ ở người ra
Kẻ tu người bỏ thiết tha nhiều bề
Mặc tình dầu ở dầu về
Cũng không có ép đem bề phản tâm
Còn ai ở lại âm thầm
Ân cần đạo Phật đặng gần cảnh Tiên
Gắng công niệm Phật tin chuyên
Cầu cho phụ mẫu Tổ Tiên khỏi nàn
Mai chiều việc tới rõ ràng
Ngồi mà chỉ tiếc khóc than châu mày
Phải chi gắng niệm đêm ngày
Bây giờ khỏi đọa khỏi đày thân tôi
Khá khuyên lớn nhỏ trẻ già
Ân cần kinh chuỗi Di Đà hôm mai
Gắng công niệm phật đừng phai
Cầu cho phụ mẫu Như Lai một bề
Sợ trang sợ đạo Bồ đề
Nhứt tâm tin tưởng đặng về Tây phương
Rèn lòng bỏ tánh cang cường
Hôm mai gìn giữ, hôm mai cho thường
Thấy trong bá tánh cũng thương
Cho nên phải chịu tư lương nhiều bề
Thương thay khó nổi sự về
Ít người lòng một, nhiều người dạ hai
Ngồi trên bàn thạch than dài
Thương đời trần hạ dạy hoài không nghe
Bây giờ khác thể như bè
Đứt dây mới nối ghe ngài đặng chăng
Người đời khác thể như trăng
Khi tròn khi khuyết nói năng hết lời
Đua nhau hớn hở chơi bời
Bỏ bề tu niệm, bỏ lời dạy răn
Bây giờ hết nổi nói năng
Ở sau cho đặng bằng lòng như xưa
Nghinh ngang rượu thịt thời chừa
Chuỗi kinh chuyên niệm miếu chùa sửa sang
Mấy người còn ở nghinh ngang
Đuổi ra cho khỏi trong làng mới an
Phụng thờ cúng kiến cho liền
Nương theo Bát nhã gần miền Tây phương
Nhược bằng còn ở can cường
Mai sau chẳng khỏi du thường vấn tra
Khuyên trong bá tánh trẻ già
Giữ lòng niệm tưởng Di Đà thì hơn
Gẫm lòng thiên hạ như đờn
Ráng dây thời đứt, thẳng dùng hết hơi
Hôm mai nói đã hết lời
Giữ lòng ngay thảo sau trời lượng phân
Ông bà nội ngoại xa gần
Phụng thờ khuya sớm chuỗi lần kính dâng
Gian tham của thế thời đừng
Nhứt tâm niệm Phật chuyển luân cho mình
Thường ngày bình đẳng cho tin
Vợ thời hôm kỉnh sớm dưng bên chồng
Làm trai phải giữ cho công
Phụng thờ bên vợ cũng đồng chẳng sai
Mấy lời giữ dạ hôm mai
Thảo cha ngay chúa nào ai dám bì
Bây giờ còn hỡi hồ nghi
Mai sau sự thấy biết đi phương nào
Chi bằng giữ dạ đừng xao
Bồ đề chuyên niệm lẽ nào đâu sai
Gắng lòng vàng đá cho bền
Phật Linh phò hộ đặng lên thiên đàng
Quân thần phụ tử tam cang
Thánh xưa truyền để rõ ràng chẳng sai
Khuyên trong bá tánh ai ai
Chữ trung chữ hiếu hoài hoài đừng nghi
Đêm nằm nhớ tới sụt sùi
Chúa tôi phân cách ngùi ngùi luống trông
Bây giờ khác thể rồng ù
Lạc bầy mất mẹ bây giờ không an
Cho nên tầm kiếm băng ngàn
Trước cầu cho chúa khỏi đường chiến tranh
Sau là cầu sự cho mình
Cửu huyền thất tổ thiên đình đặng lên
Ơn cha nghĩa mẹ lắm đền
Thảo ngay chồng vợ hai bên thuận hòa
Tới ngày giỗ kỵ ông bà
Kính dưng công đức thiệp đà tỏ biên
Xuân lai chánh đáng sơ diên
Cùng là đoan ngũ cúng liền sách ghi
Đồng họa dâng tặng một kỳ
Thả bèo cúng áo kia liền chẳng sai
Khó thời dưa muối đừng phai
Giữ lòng ngay thảo lâu dài thời hơn
Làm người giữ vẹn mười ơn
Thảo cha ngay chúa như đờn thêm dây
Bây giờ như nhạn lạc bầy
Nương theo đạo Phật có Thầy dạy vâng
Sao còn tánh ở hung hăng
Hôm nay dạy biểu nói năng hết lời
Đêm ngày lụy nhỏ châu rơi
Thương người trung chánh mang lời thị phi
Thương thay kẻ ở người đi
Tiếc công tu niệm còn gì mà trông
Không soi cá chậu chim lồng
Bây giờ lại bỏ uổng công bấy chầy
Phụ vong cảnh khác bỏ Thầy
Mai sau sự tới tiếc thay thương thầm
Nhớ lời vâng dạy khóc vần
Tiếc ôi là tiếc ngọc cầm xẩy tay
Khuyên trong lớn nhỏ đều hay
Rèn lòng tin tưởng đêm ngày mới an
Mê trang mê chốn thiên đàng
Mê người trung chánh băng ngàn tầm Tiên
Sợ trang sợ kẻ lòng hiền
Sợ thoàng Bát nhã sợ miền Tây phương
Tiếc trang tiếc kẻ trung lương
Tiếc người trung hiếu chẳng thường nam mô
Sai trang sai nước cam lồ
Sai kinh Phật giáo bỏ nơi hồ đồ
Nhớ trang nhớ chúa Trung Đô
Nhớ ông Gia Cát cơ đồ sửa xây
Ai xưa mà tưởng ơn Thầy
Mấy lời răn dạy bây giờ đừng quên
Trong lòng đinh sắt cho bền
Làm người nghĩa trả ơn đền mới nên
Tương rau giữ dạ đừng quên
Phụng thờ khuya sớm hai bên cho đồng
Vợ chồng tu khá gắng công
Giữ gìn sau trước đèn hương trong nhà
Đua nhau lớn nhỏ trẻ già
Dạy răn niệm Phật Di Đà hôm mai
Bỏ bề hơn thiệt vắn dài
Chí công mài sắt chầy ngày nên kim
Tây phương cảnh Phật rất nghiêm
Nhứt tâm thời đặng phải tầm nơi đây
Nói thôi nghĩ lại thêm sầu
Trách lòng bá tánh cơ cầu chẳng nghe
Đua nhau thác thể như bèo
Tranh ai nấy chống chẳng dò cạn sâu
Phải chi bờ lộ bắt cầu
Nghe theo lời dạy sau hầu nên chăng
Khuyên trong lớn nhỏ xa gần
Gạn trong lời nói mấy lần có không
Người đời khác thể như bông
Khi tàn khi nở cũng không thấy bền
Gắng công niệm Phật thì nên
Rèn lòng trung hiếu đặng lên thiên đàng
Gian tham của thế thời đừng
Nhứt tâm niệm Phật sau nhàn tấm thân
Nguy nan tai ách mười phần
Giữ lòng theo Phật dầu gần cũng xa
Còn như khí huyết sanh ra
Bá căn nam dược Thầy đà truyền cho
Nghĩ thôi nhiều nỗi so đo
Thuốc cao lại nấu mà lo sự nghèo
Lòng này khác thể như bèo
Nay tan mai hiệp nương theo hết lời
Đua nhau nói việc bằng Trời
Xưng Phật xưng đạo bỏ lời dạy răn
Bây giờ hết nổi nói năng
Ở sao cho đặng bằng lòng như xưa
Xưng đạo xưng Phật thời chừa
Hôm mai gìn giữ muối dưa cho thường
Tuy là Phật ở Tây phương
Mai sau cũng thấy tỏ tường chẳng không
Rắn còn tu đặng thành rồng
Người tu có chí gắng công cũng thành
Theo thầy chữ dạ nên danh
Khéo khôn dạy bảo đành rành chẳng sai
Thảo căn nam dược hôm mai
Cũng là Hoàng đế thang bày truyền ra
Dạy thời huynh đệ cho hòa
Chuỗi kinh công cứ trẻ già đừng không
Biểu nhau nam nữ cho đông
Thường ngày bình đẳng gắng công đêm ngày
Đàn ông cũng có pháp hay
Đàn bà cũng có phép hay tài mầu
Ra đi quỷ khóc thần sầu
Cũng kiên phép Phật phải hầu lánh xa
Thường ngày lục tự Di Đà
Dạy nhau lớn nhỏ trong nhà chớ tham
Nhứt tâm thì thấy rõ ràng
Mai sau cũng đặng lên đàng Tây phương
Thiện nam tín nữ nghe tường
Bỏ nơi thịt rượu tầm đường tương rau
Thôi thôi chẳng tưởng sang giàu
Quyết lên Tịnh Độ mai sau cho tường
Cho nên bỏ chốn hồng trần
Nương theo chân Phật đặng gần kiển Tiên
Đêm ngày nguyện vái Phật Trời
Cầu cho phụ mẫu huỳnh tuyền thảnh thơi
Mới cầu cho chúa ra đời
Lê dân lạc nghiệp giữ rày làm ăn
Cầu cho hòa cốc phong đăng
Thái bình thiên hạ cho bằng lòng dân
Nơi xa chỉ những chốn gần
Cháu con phú túc rần rần hiển vinh
Cầu cho quốc thới dân an
Hà thanh hải yến rõ ràng âu ca
Kỉnh dâng bốn chữ rõ ràng
Linh quy hạt tảng đời đời chúa tôi.
Đệ Tam Hiệu

Đệ Tam Hiệu

Xem trong Kỷ Sửu phân minh
Thầy ra ba chữ thiệt là chữ trung
Ra cho cư sĩ bàn cùng
Tam cang thường thấy, ba trung cho tường
Đêm nằm xét lại thêm thương
Gẫm trong đạo Phật nhiều đường rất thông
Ba trung rõ lại cũng đồng
Ai mà chẳng xét thời không sum vầy
Một trung thờ Phật kỉnh Thầy
Hai trung phò Chúa mình gầy chớ than
Ba trung Phụ Mẫu lưỡng toàn
Ấy là ba chữ rõ ràng chẳng chơi
Còn sau ba chữ tỏ lời
Chữ Tâm là trước biết thời mới thông
Chữ Hiệp là chữ tương đồng
Chữ Hàm kế hậu cũng không sai lời
Bàn nay cho đặng chẳng chơi
Làm người biết đạo Phật Trời chứng tri
Hễ là học đặng vào mình
Ngày sau hưởng phước gia đàng hiển vinh
Nhãn trên xem thấy thời linh
Thiên cơ không biết sự tình làm sao
Đêm ngày nghe tiếng ào ào
Âm Dương lộn lạo ai mà biết đâu
Đất hiền ai mượn bắt cầu
Bởi không biết đặng kết sầu vào tâm
Việc này vốn thiệt việc Âm
Không cầu cũng có, nói thầm cũng hay
Diêm Đình khai cửa bằng nay
Người Âm lên hết ngày rày rất đông
Bởi chưa con cháu dài công
Đi tu niệm Phật non bồng công phu
Ông bà khỏi chốn lao tù
Cũng nhờ con cháu gắng tu Bồ đề
Tứ ân cung kính bốn bề
Sở tiêu có chữ đệ về phân minh
Đạo nào tu cũng hữu tình
Sau dầu có thác vong linh thanh nhàn
Khỏi nơi Thập Điện Diêm Quan
Siêu sanh Tịnh Độ thiên đàng đặng lên
Gắng công niệm Phật thời nên
Sau ra chầu Phật thông minh mới tường
Nhứt tâm niệm phật ân cần
Hiệp nhau lớn nhỏ đặng gần kiểng Tiên
Chớ đừng hàm huyết phún nhơn
Để cho Phật định thiệt hơn làm thì
Chuyển luân Trời Đất mấy kỳ
Châu nhi phục thỷ âm thời phục dương
Cho nên khai lộ tỏ tường
Đâu đâu là nói là đường Phật khai
Bằng hôm chỉ những bằng mai
Đều nghe thấy nói chẳng ai thấy hình
Lòng thành cầu nguyện thời linh
Mấy người có bịnh hữu tình cũng thuyên
Nguyện lên kẻ đội người khiêng
Không ai hối thúc làm liên tối ngày
Nhơn dân công quả rất dài
Xưa nay mới thấy châu mài thiết tha
Tiếng đồn khắp hết gần xa
Đâu đâu đều tới dậy mà thí công
Thường ngày liền thấy rất đông
Kẻ lên người xuống cũng không biết tình
Ai ai gìn giữ niềm tin
Theo mình thời có hai bên lưỡng thần
Phật xây đời lại cũng gần
Cảm thương dân chúng dương trần không hay
Kể từ khai đạo đến nay
Dạy trong bá tánh ngày rày thiện duyên
Tự nhiên để oán để hờn
Không tu nhơn đức thiệt hơn mảng đời
Chẳng kiêng tới Phật tới Trời
Cho nên chịu khổ bởi nơi tại mình
Trời cao đất rộng thinh thinh
Mấy người lãnh thảo hữu tình lên đây
Hễ nghe lời Phật lời Thầy
Giữ lòng cho chắc ở nơi tu hành
Chớ đừng đem dạ đua tranh
Làm người biết giữ lòng lành thảo ngay
Đời còn lao khổ nhiều ngày
Âm Dương tương hiệp bằng nay nhãn tiền
Kiến kia ăn cá đã liền
Trời xoay quả báo nhãn tiền chẳng sai
Bây giờ cá nọ trổ tài
Mới ăn lại kiến dễ ai cho tường
Chuyển luân Âm lại phục Dương
Thiện tồn ác thất cang cường bỏ thây
Thiên sanh ư Tý là đây
Địa tịch ư Sửu lời Thầy tỏ phân
Nhơn sanh vốn thiệt ư Dần
Tam Ngươn luân chuyển cũng gần chẳng xa
Xưa nay hữu Phật hữu ma
Bây giờ mới thấy vậy mà chẳng sai
Khổ tăng gia khổ ai hoài
Mùa màng tiêu háp hôm nay não phiền
Bán buôn cầm chẳng đặng tiền
Mua ba bán một lỗ liền theo tay
Nhân dân lao khổ tháng ngày
Phần thời sâu thuế bằng nay vô hồi
Bần cùng thiên hạ dân ôi
Biến sanh đạo tặc thác thôi nhiều bề
Thiên thời khiến thác lê mê
Không cơn nào ngớt cũng về lòng dân
Đã không niệm Phật ân cần
Miễu chùa chẳng cúng mười phần lung lăng
Làm quan dốc những sự ăn
Dân nghèo chẳng có cũng cần cho ra
Làm tổng chẳng kể trẻ già
Người nào có bạc vậy mà hỏi han
Còn sự mấy chú làm làng
Dân là báo nước chẳng màng đến dân
Ra quan tấn ích cho mình
Về nhà lại lấy của dân thế hành
Khen cho làm vậy sao đành
Ức lòng dân chúng mới sanh cựu thù
Kiện nhau cho mắc lao tù
Kẻ đày người thác chỏng chơ kêu Trời
Bây giờ nói đã hết lời
Bởi lòng dân chúng lọng khơi nhiều bề
Oan oan tương báo lê mê
Du thường hành bịnh cũng về không tu
Làm cho lưỡng nhãn đui mù
Kẻ cùi người lở viêm phù lăng xăng
Khiến cho những việc dữ dằn
Hạ Ngươn đồ khổ sao bằng thuở xưa
Nói thời những việc đẩy đưa
Tranh chồng cướp vợ chẳng chừa nghiệp oan
Cho nên thân thể chẳng toàn
Thiên Đình phú xuống, Diêm Quan tra rày
Mười năm số cũng một đời
Năm ba cũng vậy trách Trời đặng đâu
Cho nên kêu sự thập sầu
Ai mà tỏ đặng gắng cầu Phật Tiên
Rèn lòng giữ tánh thảo hiền
Hôm mai phụng kính Thánh Tiên cho thường
Nếu còn tánh ở cang cường
Bất kỳ căn số vô thường chẳng dung
Nói cho dân chúng nghe cùng
Quới quyền sang trọng chẳng dùng làm chi
Thế gian nhiều sự đa nghi
Cho nên thác xuống Diêm Trì khóc than
Phu thê chẳng đặng lưỡng toàn
Cũng vì trùng họ cả ngàn thiếu chi
Một ngày một lụy một si
Bà con lấy lộn trốn đi đàng nào
Ngó lên thấy những Trời cao
Tự nhiên trước mặt lẽ nào biết đâu
Sanh con sao chịu giãi dầu
Cũng vì cha mẹ kết sầu cho con
Cho nên Trời khiến thác mòn
Chết biết mấy nghiệp những còn ngổ ngang
Nói cho thời thấy rõ ràng
Đến cơn lúc thác đặt bàn đốt hương
Hết thời tánh cũng can cường
Chớ đừng có trách vô thường bắt oan
Bao giờ cho hết tà gian
Thời Phật xuất thế rõ ràng phân minh
Ai mà ở đặng hữu tình
Sau ra chầu Phật thời mình thảnh thơi
Chuyển luân sơn chuyển đất trời
Sửa sang bình trị đời đời dân an
Thiếu gì tiền gạo bạc vàng
Những người trung chánh giữ toàn thảo ngay
Ăn chơi thong thả tháng ngày
Ra vô bế hộ tỏ bày phân minh
Thanh nghiêm Tam Bửu chùa đình
Muôn dân kinh kệ rất linh vô hồn
Trên vua kế trị cao ngôi
Dưới thời bá tánh gẫm thôi thanh nhàn.
Đệ Tứ Hiệu

Đệ Tứ Hiệu

Gió đông nhẹ thổi về tây
Chạnh lòng tưởng Phật nhớ Thầy trước sau
Quy y một lá làm đầu
Cùng là thế độ để sau mà nhờ
Tuy là son giấy đừng mơ
Bửu Sơn phái hội trợ cơ lúc nghèo
Tấm lòng gắn gắn như keo
Chuỗi lần cho có nương theo Bồ đề
Niệm Phật nhiều kẻ cười chê
Đạo làm tôi Phật chớ hề thở than
Theo Thầy bỏ tánh nghinh ngang
Nghe lời Thầy dạy hung oan thì chừa
Ân cần tin tưởng sớm trưa
Chớ quen thói cũ không ưa Phật Trời
Đinh ninh Thầy dạy mấy lời
Đạo làm đệ tử vậy thời hữu nghi
Nhỏ thời sau lớn có khi
Đồng môn sĩ tử phải tùy Thầy ra
Biết hiếu thảo thuận mẹ cha
Lục nga chín chữ ơn mà cao sâu
Thân tu tâm tánh vọng cầu
Gắng mà tin tưởng niệm sầu vãng sanh
Cực vì học đạo cho thành
Đừng cho người thế sạng sành hư nên
Lục đức lục hạnh chớ quên
Cùng là lục nghệ cho nên phải dò
Thức khuya dậy sớm lòng lo
Mười thu kinh kệ dặn dò chí ta
Sao cho vinh hiển mẹ cha
Đền ơn cơm áo rạng ngời tổ tông
Người xưa tu chẳng bút nghiên
Chớp văn đọc sách đớm phiền tụng kinh
Đạo nào học đặng thinh thinh
Trí tri cách vật thì mình thung dung
Hiếu trung ai nấy chẳng dùng
Ngũ luân bất đạo những cùng tam cang
Bất nghiêm đừng để Thầy mang
Nhờ Thầy biết đạo nên trang học trò
Tam cang trí đức đừng lo
Đạo thầy nghĩa tớ phải dò ơn sâu
Mười hai câu nguyện Quan Âm
Thiện nam tín nữ để tâm cho thường
Với mười câu nguyện Thập Vương
Trẻ già lớn bé giữ thường hôm mai
Nguyện chúa phải gắng cầu hoài
Hà thanh hải yến lâu dài mới an
Mỗi tháng hải hội rõ ràng
Lại cho nhằm hướng tội ngàn cũng tiêu
Bất kỳ đa thiểu ít nhiều
Tam ngươn, tứ quý, trưa chiều đừng quên
Ở cho thảo thuận dưới trên
Tâm kinh ghi dạ cho bền bấy nhiêu
Trên Thầy, đức Thánh Thuấn Nghiêu
Dưới thời ta phải nương theo tu hành
Làm người biết đạo sở sanh
Thờ cha kính mẹ tâm thành chớ chơi
Mẹ cha khác thể Đất Trời
Thương mừng ghét sợ chớ lời than van
Cù lao biết mấy muôn ngàn
Sanh thành đạo cả sánh càng non cao
Nuôi con khó nhọc dường nào
Nghĩ ơn cha mẹ biết cao mấy tầng
Bội sư phản chúa thời đừng
Giữ đặng chữ hiếu chín từng rạng soi
Kìa chẳng nghĩ đó mà coi
Mấy người lành thảo để nơi truyền đời
Mấy người hiếp chúng cả lời
Thảo lành chẳng có một đời liền hư
Hại người lấy ích kỷ tư
Sang giàu một lúc để hư muôn đời
Thầy thương răn dạy hết lời
Giữ lòng phép tắc, lọng khơi thời đừng
Lời ăn tiếng nói có chừng
Lượng rồi sẽ nói chớ đừng phang ngang
Nết đi nết đứng dịu dàng
Bạ ăn bạ nói chẳng màng làm chi
Mấy lời Thầy dạy nhớ ghi
Đạo Phật khuya sớm phải trì cho năng
Bụng đói thời cũng muốn ăn
Áo rách muốn mặc cho bằng nhiễu tân
Tu thời niệm Phật chẳng cần
Rượu thịt ăn uống rần rần mới nghe
Mở miệng nói chẳng biết dè
Chửi thề làm trước, bạn thân không bì
Mấy người răn dạy nhớ ghi
Thiện nam tín nữ phải suy mà chừa
Vinh huê khác thể nước mưa
Sang giàu khác thể gió đưa một hồi
Chi bằng dưa muối mà thôi
Thác vòng khổ ải tái hồi Tây phương
Chi bằng bình đẳng cho thường
Mai sau cũng đặng tỏ tường Tứ Ân
Chi bằng chuỗi hạt chuyên lần
Bồ đề dốc niệm đặng gần Ma Ha
Khuyên trong lớn nhỏ trẻ già
Lành tu dữ lánh vậy mà đừng răn
Xem trong thế giới phàm trần
Chịu phần khổ não nhiều phần thương thay
Chưa đau mà thác không hay
Trăm đàng vương ách ngày rày gian nan
Xem trong đại tiểu trong làng
Kẻ tu người bỏ thấy càng thêm thương
Việc còn ly loạn bốn phương
Miễu chùa cúng kiến chẳng thường hôm mai
Hết thời răn dạy vắn dài
Tiếc công tu niệm ai hoài thở than
Thầy như ông Thuấn băng ngàn
Lịch Sơn cày cuốc cũng nhàn tấm thân
Thôi thôi nói mấy nhiêu lần
Ai tin để dạ nhờ phần thân sau
Còn ai mà tưởng sang giàu
Quyền cao lộc cả mai sau chớ phiền
Ai mà gắng sự Phật Tiên
Tâm kinh phải niệm cho chuyên để lòng
Tứ Ân cúng kiến cho xong
Chuỗi kinh phải niệm để phòng hộ thân
Xem trong thế sự cũng gần
Ai mà tin tưởng mất phần mặc ai
Người nào gắng đặng gắng hoài
Chuyên trì kinh chú chớ rời sớm trưa
Đeo theo chư Phật đừng lìa
Nhứt tâm vọng tưởng nọ kia mặt người
Thế gian chẳng biết chê cười
Mai chiều sự tới nhiều người thở than
Bao giờ gà đã vô sàn
Chó kia liền sủa ngay gian mới tường
Gặp rồi nghĩ lại thêm thương
Ngồi mà lại tiếc cang cường tại ai
Người đời khác thể như hoa
Tươi thời cúng Phật tàn thời bỏ đi
Bây giờ xem thấy hết nghi
Tu mà sau kịp mà đi làm lành
Khi nào để dạ đua tranh
Bây giờ sự thấy nhảy quanh trách Trời
Đinh ninh nói đã hết lời
Thả trôi chẳng tưởng buông lời dễ khinh
Bấy lâu chê nói không linh
Răng mình lại cắn lưỡi mình không hay
Phải xưa công quả cho dài
Bây giờ gặp lúc đặng rày thảnh thơi
Dưới Trời sao dám cãi Trời
Hư mình vì bởi bỏ lời dạy răn
Sao hôm đem dạ phụ trăng
Một trăm sao tỏ chẳng bằng trăng lu
Bấy lâu xao nhãng không tu
Ỷ khôn hiếp dại theo vùa giàu sang
Nói thời những việc nghinh ngang
Tam ngươn tứ quí trong lòng thả trôi
Ngồi thời ước việc cao ngôi
Tính bề xuôi ngược bày thôi cho người
Tam cang lạy vợ thời cười
Để lại những đứa lên mười kêu ông
Lạy Trời lạy Phật thời không
Tụng kinh thời sợ mất công sự nhà
Lạy Phật thời nói lạy ma
Vác đầu lạy đĩ bẩm bà thời ưng
Hơn thua kiện cáo tưng bừng
Đua nhau rượu thịt lẫy lừng nói khôn
Không lo mất vía kinh hồn
Tranh đua theo thế mình chôn lấy mình
Chẳng coi lấy ở trong kinh
Để mà ích kỷ xuôi tình bạc đen
Dưới đời ai tốt bằng sen
Quan yêu dân chuộng rã bèn cũng hư
Muốn cho đặng chút phước dư
Tu cầu bồi lộ cũng như làm lành
Đêm ngày tin tưởng lòng thành
Thờ cha kính mẹ tung hoành thời thôi
Sự lành đừng để thả trôi
Kỉnh tin Trời Phật như chồi sanh hoa
Thiện nam tín nữ trẻ già
Chuyên trì lục tự Di Đà thời nên
Ơn cha nghĩa mẹ lăm đền
Tứ ân phụng sự hai bên cho thường
Giữ cho trọn đạo quân vương
Mai sau có thác Di Đà cũng thương
Rèn lòng bỏ tánh cang cường
Hôm mai phụng kính vùa hương cho thường
Phật Trời xem thấy cũng thương
Quỷ thần cũng kính cũng nhường người ngay
Gắng tu công quả cho dài
Niệm câu lục tự tháng ngày cũng siêu
Ơn Thầy thương biết bấy nhiêu
Ngàn năm để dạ trưa chiều kính tin
Tu mà giữ lấy vong linh
Chẳng thành cũng khỏi ngục hình Diêm La
Khuyên trong lớn nhỏ trẻ già
Tu cầu cho chúa đặng mà muôn năm
Ân cần giữ mấy ngày rằm
Cầu Thầy tuổi đặng dư trăm như lời
Nơi nơi chốn chốn thảnh thơi
Thái bình thiên hạ đời đời muôn năm.
Đệ Ngũ Hiệu

Đệ Ngũ Hiệu


Ngồi buồn nghĩ tới thêm sầu
Chấp tay niệm tưởng vọng cầu Phật Tiên
Tưởng rồi miệng lại tụng kinh
Phút đâu nghe tiếng làm thinh tức thời
Lẽ thời chẳng dám trách Trời
Trách trong thế sự nhiều lời đắng cay
Khiến nên kẻ thác người đày
Cũng vì lòng ở nhiều người bất nhơn
Biến sanh khiến dạ làm hung
Đạo Phật chẳng tưởng nhà chung lại cầu
Nói thôi nghĩ lại thêm sầu
Mấy người vô đạo chẳng cầu Phật Tiên
Cơn đau muốn hết cho liền
Niệm Phật thì sợ tốn tiền mua hương
Ai mà xem thấy cũng thương
Gẫm trong thế sự lẽ thường chẳng không
Người đời khác thể như bông
Khi tàn khi nở cũng không thấy bền
Lòng ai tưởng Phật thời lên
Trước cầu cho chúa, sau cầu nghĩa thân
Khuyên trong đại tiểu xa gần
Nhứt tâm niệm Phật ân cần Thánh Tiên
Cầu cho phụ mẫu huỳnh tuyền
Thác vòng khổ ải lên miền thiên thai
Cầu cho tuổi chúa lâu dài
Hà thanh hải yến trong ngoài lê dân
Một mình giữ vẹn Tứ Ân
Phụng thờ hôm sớm muôn phần đừng sai
Gắng công niệm Phật hôm mai
Chầy ngày thời đặng sắt mài nên kim
Sáng đèn tỏ rạng tại tim
Hữu tình thời thấy lựa tìm nơi đâu
Thiện nam tín nữ vọng cầu
Xin cho thấy Phật kẻo sầu tư lương
Động lòng Trời Phật khá thương
Cho nên mới xuất vì sao tỏ tường
Điềm trời khiến nỗi tai ương
Ai còn tánh dữ du thường chẳng dung
Sau sau nói cũng chẳng cùng
Có thân thì giữ làm thinh mặc tình
Mai chiều việc tới thình lình
Chớ đừng than trách tại mình phi ân
Nữa sau có trận phong thần
Trên trời sa xuống Bạch Vân sờ sờ
Đến ngày giáng xuống ngang đầu
Phát việc bất cập tổng hao tức thời
Ai ai cũng ở trong Trời
Đã không niệm Phật lời truyền chẳng tin
Bấy lâu chê nói không linh
Bây giờ tới lúc bỏ mình ngã lăn
Hỡi còn một nước ó rằn
Nó bay nó bắt nó ăn dữ dằn
Thầy truyền lập trận dây giăng
Câu liêm tra cán để ngăn lòng tà
Bao nhiêu con nít đàn bà
Chớ cho thấp thoáng khỏi nhà mà chơi
Nó bay khắp hết các nơi
Mình vận quần yếm, cánh thời giắt dao
Tới đâu khua mõ ào ào
Bắt trong thiên hạ tổn hao nhiều bề
Biết tu niệm đặng Chuẩn Đề
Dầu nó có bắt chớ hề dám ăn
Đời còn lao khổ lăng xăng
Một hồi Phật định cũng bằng như xưa
Ai mà tánh dữ chẳng chừa
Nghe lời Phật dạy sớm trưa ân cần
Chẳng may gặp trận phong thần
Niệm kinh độ thuốc mười phần cũng qua
Niệm Phật cho tưởng tới già
Niệm cầu cho Chúa an hòa thiên niên
Niệm Phật cầu cho cửu huyền
Mai sau cũng đặng lên miền thiên thai
Niệm Phật chữ dạ hoài hoài
Nhớ câu Thầy dạy cho hòa hương lân
Niệm Phật thời phải ân cần
Bồ đề chuyên niệm đặng gần kiểng Tiên
Niệm Phật cũng chẳng tốn tiền
Mấy lời răn dạy ân cần hôm mai
Tiếc thay thiên hạ nhân dân
Làm điều ác đức tu mà làm chi
Tam niên chẳng đặng thời thôi
Cũng đừng tu nữa hành hoài cái thân
Nói cho nam nữ rõ ràng
Chẳng tin coi thử nào sai đâu là
Phu thê cho đặng bình an
Nhược bằng vô đạo thiên thần ký danh
Để coi thử có hay không?
Đừng chê Phật nói ắt là không nên
Năm Dậu thiệt là hồ sơ
Chớ qua Tuất Hợi thiệt là rạng thân
Phu thê đồng pháp tu hành
Bước qua Tý Sửu coi Trời định phân
Hành hình trước mặt mà coi
Đừng chê mà mắc hổ hang hại mình
Mùng Ba tháng Sáu là đây
Có điềm Trời xuất thiệt là quá hung
Giống dữ mà có xuống đây
Mới bắt dân chúng chẳng không đâu mà
Ăn mà cho đặng hai ngày
Sáng ra tối lại chớ đừng có khi
Đốt đèn thì phải tụng kinh
Nếu đốt nó thấy chờn vờn nó ăn
Tháng Năm, tháng Sáu là đây
Hổ lang ác thú chạy ngay tới nhà
Tháng Sáu chớ đừng đi thoàng
Phong thần gió chướng binh bà nhận đi
Tại đây là nước ó rằn
Nó thời có cánh bay thời tới đây
Bấy lâu ăn những tù Tây
Nó ăn không đầy tới nữa ăn thêm
Nó bay khắp hết cùng trời
Những già cùng trẻ nó ăn chẳng chừa
Mùng Ba tháng Chín kia là
Trời nổ ba tiếng vậy mà đất xoay
Lại thêm bão lụt gần đây
Tối cho bảy bữa bảy ngày dân ôi
Ai mà cũng đặng Chuẩn Đề
Dầu nó có bắt chớ hề dám ăn
Đàn ông chí những đàn bà
Mua kim cùng chỉ để mà hộ thân
Phu thê hiếu nghĩa cho toàn
Đồng tâm cúng kiến lưỡng toàn ghi tên
Nhân dân chẳng có đồng tâm
Hội này mới biết ai là bất nhân
Hội này tả mạng thần quan
Tâu lên Ngọc Đế không sai đâu mà
Biên ra mà để trong nhà
Tới khi hoạn nạn thiệt là không sai.
Đệ Lục Hiệu

Đệ Lục Hiệu

Gập ghềnh Triều quốc lao xao
Ba quân thiên hạ biết sao đặng rày
Thường đời trần hạ dài ngày
Khổ đam sự thảm phước tài có đâu
Phật cho xuống bút đề câu
Giáo người trần thế đâu đâu hãng lòng
Việc còn ly loạn bốn phương
Giữ lòng cho chắc kẻo lầm quỷ ma
Đêm nằm tưởng niệm lòng ta
Có quan Bồ Tát Thích Ca xuống đời
Bấy lâu chẳng thấu Phật Trời
Để cho thiên hạ những lời đua tranh
Bây giờ Phật mới giáo ngôn
Thiện nam tín nữ ai khôn giữ mình
Chớ đừng ỷ lực tài ngoan
Sa cơ tai họa những còn khổ đau
Người đời lo giữ với nhau
Việc đời bằng hữu tu cầu bớ dân
Phật cho người nói nghĩa nhân
Dụ người thiện nghiệp đức lành bốn phương
Vòng trời Nam Việt An Giang
Còn đương xao xuyến những đàng chiến tranh
Dương trần tài lực chúng sanh
Trời chưa có định người lành lao đao
Dân như cá cạn ở ao
Vô duyên một hội biết sao đặng rày
Chồng nam vợ bắc dân ôi
Quân thần phụ tử khiến xui rã rời
Chẳng còn chi nữa cạn rồi
Sao dân chí để lập đời thanh nghiêm
Phật cho tâm tánh ngôn truyền
Mặc tình thiên hạ khôn dò thuyền quyên
Khắp miền trần hạ đảo quyền
Đưa đò tâm quỷ lại khuyên người tà
Ngũ Công Dương Phật Di Đà
Giáng ling sơn lãnh ẩn mình non cao
Trời rao nhân nghĩa dân ôi
Phật linh phù hộ độ lòng kẻo sai
Đáo miền tà mỵ Hạ Ngươn
Sợ e dân chúng hao người thiện tâm
Anh hùng lực sĩ còn lâm
Dễ đâu bẻ nạng chống Trời hoàng thiên
Ơn cha nghĩa mẹ giữ nguyên
Việc đời bớt bớt những điều tranh đua
Ai còn rốt lại nên gương
Sấm rơi chuyển đất dậy đường gió giông
Một hồi bải hoải tiêu tan
Vạn dân thiên hạ nằm dài thở than
Cũng chưa có đặng dân an
Lựa người Phật cứu độ san giang hà
Từ tâm từ tánh mà nhờ
Bao nhiêu thói ác để Trời lượng phân
Thương dân nên phải bày tình
Để sau hẵng ý những điều có không
Lòng dân tâm quỷ tánh ma
Mười người chẳng đặng tâm thành Tây phương
Còn đường địa ngục suối vàng
Ai sa xuống đó chẳng còn thây thi
Chờ khi gặp hội khả vi
Lầu đài vui quá thương đường An Giang
Đêm ngày lòng tưởng Tây phang
Họa bay phước đến chớ than tội rày
Dặn cùng bổn đạo ai ai
Hễ làm tôi Phật ân cần Thánh Tiên
Chớ đừng lời nói ghét khinh
Tại Trời Phật khiến ý tình cứu dân
Cũng không sơn thủy non cao
Thường cử Phật hiện dụ lời nghĩa nhân
Đời này khó lắm dân ôi
Giữ sao cho đặng lòng bền ý ta
Chung cùng lời dụ cùng phàm
Cách người là cảnh con đường chông gai
Bao giờ chầu Phật Như Lai
Thời dân hạng hữu sự tình mới tu
Còn đây dân chẳng biết dò
Đưa đò theo thế buông lời dễ khinh
Hoàng thiên lượng định đã rồi
Nhị viên lục giáp còn đường đao binh
Bình bồng tới khổ dân Trời
Ba đào chuyển động cá kình biển Đông
Thương đời trần hạ long đong
Gió day bốn phía biết dong phương nào
Làm người đạo đức bấy nhiêu
Giữ sao cho đặng thác đường hành binh
Tây phương lòng tưởng thương dân
Sai Quan Bồ Tát độ tình chúng sanh
Người phàm mắt thịt tối tăm
Lưu ly chẳng thấy lựa người chẳng ra
Những còn tánh quỷ thói ma
Chung thân mài liễu má đào sơ ra
Địa ngục mười cửa chánh ba
Hành binh tại thượng, người phàm thấy đâu
Lòng người niệm Phật chí câu
Phước tình cũng đặng có ngày siêu thăng
Phật lo lời giáo đâu đâu
Cạn tình chí để nhớ đừng oán Thiên
Niệm Phật có Phật có Tiên
Bình an tiểu quý ẩn hình trong thân
Niệm Phật Phật độ bảo toàn
Lăn tay có Phật sao không biết dò
Niệm Phật bỏ dạ ngang hung
Gian tham bớt bớt thói tà đừng mê
Niệm phật chớ tích oán người
Dầu ai hủy hoại ta hoài thiệt tâm
Niệm Phật cũng chẳng tốn tiền
Niệm Phật thác khỏi những miền trần ai
Niệm Phật có Phật Như Lai
Có Quan Bồ Tát tương đồng cứu dân
Niệm Phật nhiều kẻ vô nhơn
Một hồi dân niệm hết tà dân quên
Vạn tùng ngôn ngữ kinh đề
Sau ai hãng ý Phật Trời khiến tâm
Thương đời trần hạ lâm tai
Lao xao sóng bủa sao ai chẳng dò
Càng ngày càng héo càng hon
Trung thiên khổ hạ quỷ tà lăng xăng
Biển cao núi thấp là đà
Ba đào sóng bủa thú hình chít chiu
Một hồi thầy tớ lạc nhau
Phật sang mới độ bảo toàn thân thây
Giữ lòng chớ dễ đừng khi
Việc đời hãng hữu Phật cho lời truyền
Phát tâm khi tỉnh khi say
Dạy đời trần hạ bày lời phân vân
Có đôi có bạn cang thường
Khi không Trời khiến dứt đường bụi nhơ
Làm người phải giữ nghĩa nhân
Chung thân hành thiện niệm lòng từ bi
Có khi có Phật giáo răn
Thường đời tào giả phá miền trung thanh
Người hiền chịu chữ oan khiên
Kẻ gian hớn hở tưng bừng Hạ Ngươn
Tại vì căn quả ác tâm
Cho nên mới khiến quỷ tràng lâm tay
Người không lượng định thấp cao
Trí mưu quân tử ẩn hình ngôn lao
Làm sao việc thế y nguy
Bức tình vương Phật hết lòng cùng dân
Giảng đề lấy đó mà tu
Còn đường ôn dịch tái hồi chẳng không
Tuy là lời nói vọng đông
Bốn phương tám hướng Phật Trời lượng phân
Từ tâm từ tánh mà nhờ
Quyền cao lộc trọng đời này mà chi
Giữ mình cho chắc thời hơn
Giả như gió tạt ngọn đèn lưu ly
Chẳng còn chi nữa mà trông
Phật truyền tiếng nói những điều đắng cay
Mười phần hao hớt quỷ ma
Ít ai cho đặng tâm hòa tu thân
Dân trời khác thể cụm trăng
Lao hình quân tử người phàm khó go
Ngâm câu bút mực để đời
Di ngôn tiếng cạn để đời thế gian
Hữu công mới đặng làm vầy
Khi không phát dạ độ tình lương dân
Dạy lời nhơn đạo Phật Trời
Mười phương cảm chiếu lời truyền trong ta
Đời này không số không căn
Giữ sao cho vẹn kẻo lâm ngục hình
Diêm Đình lượng rộng dân ôi
Phước cao sang trọng tội rày lê mê
Phật không vọng thiết dân ôi
Để coi lấy đó thử tình có không
Hồi trào thiên hạ ba quân
Ngọc Hoàng chiếu số Phật ngồi từ bi
Chớ đi sơn lãnh làm chi
Đâu đâu cũng Phật cũng Trời cũng Tiên
Ở nhà giữ lấy linh sàng
Đêm ngày vọng tưởng cũng rày Tây phương
Bình thời dương thế an bài
Của tiền chẳng thiếu người phàm thảnh thơi
Lựa là sơn thủy làm chi
Mấy lời xin giữ chớ cười khùng điên
Mai sau cũng có Phật Tiên
Thông thương ba cõi hội đồng tương liên
Bây giờ còn hỡi bịt bùng
Khổ dầu hết sức tham thông vui lòng
Kẻo dân còn dạ đua tranh
Phật Trời giáng thế xây quanh dạy hoài
Từ năm Kỷ Dậu thầy ra
Giáo răn thiên hạ nhưng còn y nguyên
Bây giờ đã tới Hạ Ngươn
Phật sanh cứu thế vỗ về bốn phương
Thương dân lời cạn để đời
Ai ai nghe lấy chớ đừng lơ mơ
Vang ưu phước hóa tiêu diêu
Có Tiên có Phật hội đồng cứu dân
Tuy là lời nói phân vân
Chừng Trời lượng lại một lần mà thôi
Ba lần Phật xuống giáo đời
Dân quan hết lối chẳng đem vào lòng
Cho nên khiến dạ tà ma
Mười sầu chưa khỏi lại gần ba tay
Nam kỳ Lục tỉnh chưa an
Cơ bần thiên hạ những màn ốm đau
Lao xao lũ loạn thây bày
Dưới sông ác thú sấu trừng hại dân
Trên bờ làm loạn phá dân
Tiêu diêu ủy mỵ mới bình dân ôi
Trời phân hao hớt người phàm
Khác đời ly loạn nhà nghèo không an
Thương con kẻ khó cơ hàn
Giàu sang phú quý ngặt tình về đâu
Giặc trời vâng lịnh Hoàng Thiên
Thánh Tiên xuất thế mới yên sự đời
Chớ đừng tâm loạn không nên
Giữ lòng niệm Phật thoát vòng gian nan
Dạy cho bé lớn trẻ già
Khá tu thành nết kẻo mà lâm chung
Niệm Quan Bồ Tát Thế Âm
Có binh có tướng hội đồng cứu dân
Rèn lòng đinh sắt chớ quên
Khác đời Phật khiến giáo truyền chúng sanh
Niệm Phật tưởng Phật Ngũ Công
Niệm binh chư vị hộ tùng cứu dân
Mấy lời dân giữ mà tu
Tiêu tan thời vận mười sầu nào xa
Mặc ai ngôn loạn tâm xà
Thọ câu Tiên Thánh niệm lòng kỉnh tin
Tam tứ ngũ lục khổ miền
Bơ vơ người thế như thuyền lộng khơi
Cao tài đắc phước còn sờn
Ngâm câu chữ dạ chớ hờn Hoàng Thiên
Sự bình mới có Phật Tiên
Để cho Trời định Phật khuyên độ người
Gập ghềnh non nước lê dân
Khác đời Tần Võ phật không đoái hoài
Bao giờ kẻ tục tu câm
Thiệt ngôn trí chắc mới rày thấy cho
Dạy đời nhơn nghĩa héo hon
Ba quân triều quốc thon don tiêu điều
Nam Mô Bồ Tát Thế Âm
Mấy lời bút ký chí tình cùng dân
Thời hư quỷ lộng dương trần
Sửa tâm tu bỉ Phật Trời lê mê
Tiếng nói cùng kẻ ngẩn ngơ
Khi say khùng ngộ dụ đời thế gian
Sợ e quỷ mị tà tinh
Giữ lòng ngay thảo tay toàn hiếu trung
Ngôn đề bia tạc muôn thu
Lời truyền vặt vặt màu thoàng vui say
Tử sanh thiên số nan kỳ
Khiến thời mích tách chữ đề giáo dân
Ở cho có đạo có nhân
Phật Trời chứng chiếu khỏi đàng lao đao
Ở cho thuận thảo vợ chồng
Tu ngôn thạnh trị chí tình cùng nhau
Ở cho có dạ hiền lành
Ơn trên cha mẹ giữ đồng hai bên
Ở cho hào hiệp đệ huynh
Chớ đừng tranh hận niệm tình thúc thân
Ở cho hết dạ tâm cường
Dựa nương đạo đức mà lường thân sau
Phật cho nhơn nghĩa chẳng cầu
Bỏ rời trong dạ sao đành dân ôi
Khác đời khác tiếng ngôn truyền
Di người quân tử dò đường lượng phân
Chim trời cá nước lao xao
Hao dân cũng bởi tại đời không tu
Khắp miền trần hạ lưu ly
Bao nhiêu việc thế chép ghi chữ đề
Phật thương thiên hạ Phật về
Gạn đi lọc lại độ tình thế gian
Ở cho thiện đạo mới an
Nếu còn tánh ác có người khóc than
Động lòng thấu Phật Tây phang
Mấy lời ngôn giáo chí tình chúng sanh
Thời từ bỏ dạ độc hung
Lai dơn trần hạ đáo miền trung thanh
Cao cầu gió thổi gập ghềnh
Thọ tài hữu phước hữu tình Tây phương
Dương gian bất đạo thánh minh
Mười người lược lại ắt tình còn ba
Lập đời phải giữ ý ta
Chớ khoe quân tử bửu này làm chi
Mấy ngôn tiếng nói cùng phàm
Do nơi thánh đức dưới đời dân ôi
Bỏ nơi tánh ở hồ đồ
Ngược xuôi thừa thiếu bớt lời khôn ngoan
Chớ đừng ỷ phú phụ bần
Ỷ mình sang trọng hiếp người cô thân
Nhơn sanh thiên số dân ôi
Sang giàu thời trọng cơ bần dễ khi
Mấy lời giữ vẹn đạo hằng
Mai sau cũng đặng thác vòng thiên thai
Mấy lời chép để hậu lai
Hoàng thiên cảm chiếu người phàm phân vân
Tỏ sao trăng lại lu không
Coi thời luần luận khác thường thế gian
Cũng chưa có đặng thảnh thơi
Má hồng trang điểm sắc tài làm chi
Phật Trời giáng phước dân ôi
Lời kinh giữ luật tái hồi thượng thiên
Hậu đời càng khổ càng go
Cơ bần lộn lạo quới quyền như nhau
Ai ai rất sửa dạ thần
Ham sang tham trọng bỏ rày nghĩa nhân
Những còn đồ khổ dân ôi
Bơ vơ bãi biển đầu gành thở than
Phật Trời cảm chiếu Tây phang
Khắp bày chữ tạc luận miền thế gian
Giữ sao cho đặng thượng đàng
Thác nơi lưới nhặt kẻo mà vấn vương
Bốn mùa tám tiết Hạ Ngươn
Phật lịnh giáng thế rõ ràng chúng sanh
Người nào lòng tưởng Tây phương
Phật không nỡ bỏ quỷ tà hại dân
Gió đưa sao lại mù mù
Khi không một phút rã rời hai phang
Phật thương để dạ dân ôi
Dạy dân chẳng đặng tại đời ác tâm
Nhà giàu một vốn mười lời
Cho con kẻ khó không lòng nghĩa nhân
Khó thời giữ việc chánh tà
Lòng tham của thế làm đường siêng hoa
Những người buôn bán chợ đông
Nhiều nhiều tội lắm cân già cân non
Sanh con sao mắc oan khiên
Tiền căn nhơn quả báo rày chẳng không
Ỷ mình khôn quý sắc tài
Địa trì lũ loạn ngồi mà khóc than
Tội chi vô số hằng hà
Tại đời ác đức không còn thiện tâm
Di ngôn đảo đạt cùng phàm
Mấy lời Phật dạy mựa tình lãng xao
Làm sao còn tích dạ tà
Đáo đầu lại oán những người thượng thiên
Tại chúng dân chúng hanh hao
Phật dầu có độ biết sao đặng rày
Người nào lòng tưởng Tây phương
Phật không nỡ bỏ quỷ tà hại dân
Gió đưa sao lại mù mù
Khi không một phút rã rời hai phang
Phật thương để dạ dân ôi
Độ người đạo đức chí cao
Nhơn sanh đạo vị thác về thiên cung
Nữa sau có Phật có Tiên
Bình an Nam Việt bạc vàng thiếu chi
Sửa sang lấy đó mà nhờ
Cao thiên lượng định phước tình có khi
Đời này nhiều kẻ dễ khi
Dầu nương tào giả ma tà loạn tâm
Chừng sau bình thế lăm tay
Trốn đâu cho khỏi lưới Trời bủa giăng
Bây giờ suy lại việc đời
Thời hư quỷ lộng mạng trời cho dân
Phật không tuyệt hậu nghĩa nhơn
Để cho chí để ý tình nhân gian
Một mình than thở Tây phương
Xây quanh lộn chúng cũng phàm nhọc hơi
Dò coi lấy chữ Thánh Tiên
Phước tình có thở chớ đừng phụ khinh
Biếng ngôn để lại hậu đời
Lời truyền cặn kẽ cho phàm giữ thân
Cao lương lớn đóng còn lâm
Nghèo màng khổ não đặng lòng chánh minh
Phật trời hiển hiện linh thông
Chiếu xem khắp hết chánh tà cũng hay
Sợ e hao hớt người phàm
Phật cho Thầy xuống đam đàng thiệt hơn
Khắp đời lớn bé khá nghe
Tầm vương làm hội nhộn nhàng bốn phương
Đao binh khởi động chiến trường
Thiện tồn ác thất mười phần hao dân
Hễ là dựa đứng nhơn thân
Tu ngôn thạnh trị thoát vòng ốm đau
Lần hồi vạch đất chỉ trời
Hiếu trung đạo đức dân Trời thấy đâu
Biên lai tích để lâu dài
Bình đời sao luận chữ này mà coi
Cạn tình hết sức ngôn phân
Khả vi quân tử chí bền lượng phân
Giàu sang phú quý làm chi
Không bằng tưởng Phật Thích Ca Di Đà
Quan Âm Bồ Tát Như Lai
Niệm tâm thấy đó ân cần mới nên
Sau dầu hồn xuống suối vàng
Diêm Vương thập điện các cung niệm tình
Tuy là hai ngã cách phân
U u minh giới người phàm thấy đâu
Người nào cũng có tội nhân
Không khi nào ngớt việc đời lê mê
Tại đời đức bạc tà tư
Hồn tan phách lạc thấp hình chúng sanh
Nhơn hình lộn lạo thú hình
Diêm Đình cầm sổ lượng rồi dân ôi
Tại vì Hoàng Đế Thượng Thiên
Ác đời quỷ mị bỏ rơi chẳng cầm
Cho nên địa ngục dẫy đầy
Cũng vì dân chúng tội hành vang rân
Thương dân nên mới mách điều
Những đường phước tội chớ đừng lơ mơ
Đường về âm phủ nhiều thay
Cõi tây tiên cảnh ít ai lên rày
Làm người phải giữ tội tình
Bao nhiêu phước tội ghi vào vô đây
Đạo lành Phật chẳng bỏ rơi
Ngặt tình trìu mến luân hồi đọa thân
Những người ý vị siêu thăng
Tiền dương phước đức thác vòng sông mê
Phước lên tội đọa chẳng không
Dặn cùng bổn đạo ý tình Tây phương
Nhơn hình chịu khổ thọ hình
Chung thân giới hạnh càng thơm danh mình
Nhưng người mê muội ngu si
Ham bề ân ái bỏ lòng Phật Tiên
Xét thời đặng phước dân ôi
Không thời liền đọa liền mê cả đời
Ẩn mình Trời Phật khiến tâm
Vòng trời chỉ đất cho phàm kỉnh tin
Say vui vinh hiển làm chi
Đời còn mạt hạ giữ lòng ý ta
Đừng nghe lấy tiếng vọng tà
Lập đời chẳng sái cốt tàn thân thây
Làm người chẳng xét cao sâu
Mưu mô nhơn sự quỷ tùng vô tâm
Cầm đao dạ muốn lung lăng
Độc tâm giết thác có ngày chẳng không
Phật truyền tiếng nói dân ôi
Tịnh tâm lời trạng để đời cho dân
Tuy là thân thể phàm trần
Lộn theo thiên hạ thử tình thế gian
Ý tình sự vỉ mấy lời
Dã nhơn măng mọc còn chờ trời mưa
Đời này mày liễu má đào
Lục quan quyến sắc làm dò dân ôi
Trời cho nên mới bày tường
Pháp đời nhặt niệm quỷ tà lung lăng
Làm sao chẳng giữ nhơn thân
Thình lình có thuở ngục hình Diêm Vương
Thủng thẳng làm đò dân ôi
Đời này tích của tích tài làm chi
Dầu dân đạp sỏi dày sành
Công làm nặng nhẹ khổ tình quỷ ma
Luật ngôn Tiên Thánh xuống đời
Bình thời thiên hạ việc còn lâu thay
Niệm niệm tùy hỷ giữ lòng
Tiêu khô ngũ quỷ tam bành chúng sanh
Ngũ Công Dương Phật Thầy xưa
Say sưa thoàn vị thác miền Tây phương
Héo don thảm ngặt dương trần
Càng ngày càng động ghê đường khổ go
Trời cho lập phước đâu đâu
Ngai vàng lố lố điện vàng vui thay
Tùng Trời, tùng Phật, tùng Vua
Tùng nhơn, tùng nghĩa đẩy đưa đứng tùng
Tên bay nhấp nháy Hạ Ngươn
Lao hình quân tử đá tràng bốn phương
Ý tình lời cạn thở than
Bơ vơ sơn lãnh chờ ngày lao thân
Lời bày ngôn ngữ do dân
Trì tâm niệm Phật mà nhờ cái thân
Sơn lâm thiên hạ nương quyền
Dùng dằng lần lựa chưa đành Tây phương
Phân rồi tạo hóa rõ ràng
Đừng đời ấu tử do đường chánh sanh
Ngặt tình trần hạ chẳng hay
Phật không sở dục tại phàm niệm tâm
Chớ tham hưởng phước mà lầm
Cho hình quân tử khổ đường chông gai
Sầu lòng sự dĩ ai ai
Trong chẳng kể lượng sanh dài không hai
Chi bằng giả đứa ngu si
Mang khoe quân tử nhọc lòng thêm lo
Xứ sang thiên hạ đã quen
Dò không ra lẽ lại chen người tà
Khác đời khác nước khác non
Khác người dương thế, khác rày đảo sang
Khác cây thảo mọc thượng thiên
Bốn phương tám hướng chưa yên bớ phàm
Khác tình cũng tại nơi mình
Khiến xui thời vận rã rời hai phương
Động lòng Vương Phật càn khôn
Sai Quan Bồ Tát bôn chôn dạy trần
Xin dân giữ dạ mà nhuần
Vọng cầu đức Phật kẻo trần Hạ Ngươn.
Đệ Thất Hiệu

Đệ Thất Hiệu

Làm người tưởng Phật kỉnh Trời
Ơn cha nghĩa mẹ mấy lời đừng vong
Trung quân rày đã hết lòng
Cang thường đại nghĩa giữ đồng đôi bên
Mai sau về đặng cõi trên
Ngàn năm bia tạc tiếng nên để đời
Tam cang dặn bảo hết lời
Bằng ai chỉ dạ cõi Trời đặng lên
Người đời sống đã chẳng bền
Chí công niệm Phật thác lên thiên đàng
Hiu hiu gió thổi bốn phương
Thầy chưa ra thế cám thương dân trần
Dặn trong thiên hạ mọi nơi
Đừng quen thói dữ sự đời gian nan
Chừng nào Phật xuống An Giang
Nhơn dân Lục Tỉnh thanh nhàn tấm thân
Bảo người niệm Phật cho cần
Việc đời đã tới hầu gần đến đây
Mấy người chẳng giữ lời Thầy
Tới chừng nước lụt thác đầy mọi nơi
Phải toan làm phước thấu Trời
Ai mà hành thiện nạn đời thác qua
Còn người tánh ác thậm đa
Đến chừng thiên hỏa khóc la vang vầy
Bởi mình chẳng giữ lời Thầy
Bây giờ hỏng hữu sự này hết trông
Phần thời mặt trận đại giông
Đông Tây Nam Bắc đại đồng lấp thây
Ai mà theo đặng từ bi
Đến chừng bát loạn can gì đến ta
Giữ lòng niệm Phật Di Đà
Thì lên sơn lãnh tầm mà Bửu châu
Châu Bửu có đó hết sầu
Non tiên từ tạ khấu đầu lại ra
Nguyện xin cho đến Lãnh Bà
Xem trong lăng ấy tợ mà Bồng Lai
Lạ lùng chẳng dám hỏi ai
Biết làm sao thấu Bồng Lai cát đằng
Tới đây dạ vóc khăng khăng
Gắng mà tu niệm cát đằng trải qua
Ra về dạ lại xót xa
Cám ơn người dạy ví bằng Thái Sơn
Giữ mình cho trọn nghĩa nhân
Dầu ai mua oán bán hờn mặc ai
Đêm ngày tưởng niệm Như Lai
Lòng ta dốc quyết hoài hoài đừng quên
Hỡi người niệm Phật cho bền
Mai sau cũng đặng gần bên Phật thầy
Nói cùng thiên hạ lời này
Không tu việc tới lên rày đặng đâu
Ngồi buồn nghĩ lại thêm sầu
Lời Thầy răn dạy ai hầu nhớ đâu
Trong đời nhiều nỗi cơ cầu
Nghèo thời khinh dễ, giàu hầu trọng thay
Ý người lòng ở chẳng ngay
Nghĩa nhơn chẳng có sa nơi ngục hình
Diêm Đình lượng rộng thinh thinh
Mấy ai trung hiếu thời mình đặng siêu
Đến chừng Phật khiến đáo đầu
Nhơn dân thiên hạ thác nhiều khá thương
Lên đường từ giã thôn hương
Âm thinh ba tiếng bốn phương mù mù
Thầy răn thiên hạ chẳng tu
Nơi nơi khắp xứ võng dù nghinh ngang
Đến chừng núi lở đá tan
Bốn phương xao xuyến chẳng an dân Trời
Dặn trong bổn đạo mọi nơi
Thầy còn ở núi tới thời mới ra
Khuyên trong lớn nhỏ trẻ già
Gắng lên cho tới kẻo mà không tin
Mấy người ở thế lòng khinh
Ai mà lên tới thấy linh sự đời
Đến sau nước chảy quá vời
Người ta kinh sợ không lời thiệt hơn
Hay vầy tầm chốn Thất Sơn
Ắt là khỏi nạn chớ sờn chí ta
Đến chừng niệm Phật bôn ba
Phật không thấy Phật, thấy ta một mình
Bây giờ mới nói Phật linh
Tam bành lục tặc giục mình không tu
Khiến xui hồn xuống Diêm Phù
Còn hơn Thiên Lộ mù mù thấy đâu
Phần thời thương tiếc bò trâu
Tổn hao ngoại vật biết hầu làm sao
Dân như cá cạn ở ao
Biết mà sao đặng gò cao nương mình
Nào hay Trời khiến thình lình
Nhơn sao thiên hạ gập ghềnh khóc than
Bao giờ ngọc xuất An Giang
Thái bình thiên hạ bạc vàng nhiều thay
Nhà nhà no đủ bằng nay
Nơi nơi lạc nghiệp tại thay tâm tình
Cửa Trời rộng mở thinh thinh
Bằng ai còn lại thời mình hóa Tiên
Trong đời thiên hạ tốt liền
Lần theo đế Thuấn thánh hiền thời nên
Cộng đồng tam cõi dưới trên
Những đường thiên lộ xuống lên toại lòng
Còn đường Tây kiểng song song
Muôn dân thiên hạ toại lòng vui thay
Bằng ai chép để cầm tay
Coi cho biết thảo biết ngay làm lành
Thầy còn ở ẩn non xanh
Bảo người dương thế đành rành thời thôi
Hạ Ngươn đã cạn người ôi
Nay ta xuống bút để thôi coi đời.
KỆ VIẾT
Riêng xem non bồng một cảnh tiên
Tu trì pháp đạo kệ màu thiền
Nước kinh rửa sạch màu trần tục
Phù phật đừng bưng kẻ thiện dươn
Sáu ngã quỷ tăng theo chỉ bảo
Ba đường tội phước khắp răn truyền
Từ bi đã có lòng siêu độ
Biển khổ sông mê thấy những phiền.
HỰU
Thấy những phiền cho cuộc ở đời
Xa tầm non núi một phương trời
Hoa tươi tươi mặt thơm tho nực
Thú dữ bên mình nhã nhãn chơi
Nghinh chén hải lang vui chốn chốn
Cụm cây rừng sở đạo nơi nơi
Quên năm giáp Tý năm nào cả
Luyện phép linh đơn tế độ người.
HỰU
Độ người thẳng tới cõi thiên thai
Chẳng nhiễm màu đời có mấy ai
Hài cỏ tới lui trời đất rộng
Áo sen xài xả núi sông dài
Kiểng vui ý hiệp son dồi thắm
Thú lạ tình ưa đá chẳng phai
Nghinh nghinh cội tòng nghe tiếng gió
Dục ngang mặt thích thế không hay.
HỰU
Thế không hay có bực người lành
Trên đảnh mình ngâm chữ thái bình
Một tấm lòng nhàn mây sắc trắng
Trăm đàng tục lại nước màu xanh
Dạy đời bằng giữ câu vi thiện
Tưởng đạo vui theo dạ chí thiền
Cửa Phật trau dồi công đức lớn
Ngâm tầm mùi đạo rất tinh minh.
HỰU
Đạo rất tinh minh có dễ đâu
Một Thầy vẫn biết đạo kia mầu
Tụng kinh niệm Phật chừa loài dữ
Họa chú thư phù trị bịnh đau
Dụng phép về Tây nương chiếc điệp
Cất mình qua biển cỡi cây lao
Hòa nam đà tới công phu nọ
Nên Phật Mâu Ni thế ngõ hầu.
HỰU
Ngõ hầu trở lại chốn Trời nghe
Thong thả tin đầu uống nước khe
Mặt ngoảnh công danh đường lá suốt
Mắt nhìn phú quý thấy mây che
Cỏ cây trên dưới đưa chiều rước
Thú vật cha con thảy sợ e
Miệng đồng ra tay xôi nấu đá
Phật Tiên ai biết tấm lòng ngay.
HỰU
Lòng ngay muốn ở đạo tu non
Rảnh việc nào lo nỗi mất còn
Cảnh vật có Trời đừng sửa soạn
Giang san nhiều chú tính vuông tròn
Giàu sang cửa tía nghe thêm bực
Cây trái rừng xanh gẫm rất ngon
Đến chỗ đều vui ai tỏ đặng
Bốn mùa phơi phới phấn dồi son.
HỰU
Dồi son dồi phấn tốt chi đây
Đâu dám khóc cùng thí vị này
Niệm chữ Di Đà thời dạ chánh
Soi gương trí huệ cứu người ngay
Bạn cùng nhựt nguyệt vui mùi đạo
Dạo khắp sơn khê thỏa dạ Thầy
Ca khúc huỳnh tương thêm khoái khoái
Trên đời tiền bạc chẳng lựa tay.
HỰU
Lựa tay lần đếm chuỗi Bồ Đề
Chẳng biết việc đời gẫm ngỡ quê
Nòng nả non Thần dồi luyện phép
Náu nương cửa Thánh sửa sang nghề
Giấy tinh đem đốt người đau đớn
Nước rửa phấn linh kẻ ủ ê
Linh nghiệm hạ trần nào ai kỉnh
Công ơn đạo đức sánh trùm che.
HỰU
Sánh trùm che là đạo thánh hiền
Đạo mầu nghĩa nhậm tấm lòng sanh
Lánh nơi thành thị tình đời trải
Gặp lúc thái bình giấc ngủ an
Lăng líu tiếng chim kêu náo nức
Rõ ràng quê nội rõ Tiên Thiên
Châu châu danh lợi cười ai miệng
Riêng xem non bồng một cảnh Tiên.

Đăng nhận xét

Cảm ơn Đạo Hữu đã đóng góp. Chúc Đạo Hữu một ngày an lạc! A Di Đà Phật