Trước đèn xem truyện Tây Minh,
Thấy đời trần hạ vô tình lắm thay.
Ngọc Hoàng cầm sổ nơi tay,
Quyết mà giũ bỏ đời nay hỗn hào.
Nam Tào kinh khủng khấu đầu,
Xin thương trần thế Đạo mầu truyền ban.
Ngọc Hoàng nghe nói rất mừng,
Sai người giá võ qua miền Lôi Âm.
Kế đó Phật Tổ giá lâm,
Tâu cùng Ngọc Đế thấp cao tỏ tường.
Minh Vương có tới Phật Đường,
Giáo khuyên dưới thế Trung Ương tu trì.
Lại cậy Di Lặc bôn phi,
Qua xin Thượng Đế cứu thì Trung Ương.
Di Lặc qua tới Thiên đường,
Thiên Đình dạy rước ngọc đường hỏi qua.
Chẳng hay bái yết Trào Ca,
Vân du Ta bà hay có chi đây?
Di Lặc Phật mới tâu bày,
Lôi Âm Phật Tổ dạy rày qua đây.
Ngọc Hoàng mới tỏ lời nầy,
Chẳng hay Phật dạy qua rày làm chi.
Di Lặc mới tấu một khi,
Minh Vương cầu Phật cứu rày Trung Ương.
Cúi xin Thượng Đế xót thương,
Xin đừng giũ sổ cõi trần Trung Ương.
Minh Vương như đứt đoạn trường,
Qua tới Phật Đường cầu cứu thế gian.
Thiên Đình nghe nói khó toan,
Sổ dân trung giái đã troàn Bắc Quân.
Biểu lo giũ bỏ trần gian,
Chẳng biết có còn hay giũ sổ đi!
Nghe qua Di Lặc sầu bi,
Thương thay hạ giái xiết chi ưu sầu.
Thiên đình tỏ trước ngọc lầu,
Từ bi Phật hãy qua rày Bắc môn.
Đặng hỏi Bắc Đẩu Tinh Quân,
Sổ dân trung giái có còn hay không?
Phật vâng giá võ đằng vân,
Bắc phương nhâm quí thiên môn bước vào.
Bắc Đẩu vội vã thỉnh vào,
Bạch qua với Phật tới âu chuyện gì?
Di Lặc mới nói một khi,
Có lịnh Thiên Trước ngày rày Lôi Âm.
Sai tôi Di Lặc đằng vân,
Qua xem sổ bộ cõi trần Trung Ương.
Chẳng qua sổ nọ tại đường,
Hay là đã giũ thời phân tôi tường?
Bắc Đẩu bạch lại tỏ tường,
Cám thương trần thế nên tôi chưa đành.
Nên xin Thượng Đế từ bi,
Thứ dung cho kẻ ngu si dưới trần.
Thiên Đình nghe tấu có nhân,
Phần thì có Phật Tây đường cũng xin.
Bắc Đẩu bạch hết chơn tình,
Lời cùng Di Lặc đinh ninh lời nầy.
Xin Phật trở lại Lôi Âm,
Nói cho Minh Đế phải răn cõi trần.
Trung Ương không kể Thánh Thần,
Lại thêm rủa chửi nhiều lần bất nhơn.
Lưỡng Thần Tư Mạng lên chầu,
Tội dưới dương thế người tâu muôn phần.
Lại thêm tam vị Thi Thần,
Canh thân nhựt lệ nạp cung một lần.
Tội dữ thiệt đã vô ngần,
Xem trong kinh sổ có phần thứ tha.
Rỗi tấu nhờ có Thích Ca,
Vì lòng Minh Đế mà tha dương trần.
Kể từ mậu ngũ tấn binh,
Nếu còn thói dữ thác thì đừng than.
Nếu ai ăn ở nghinh ngang,
Kêu chi có nấy đừng than đừng phiền.
Kêu phước có phước tới liền,
Kêu họa họa đến liền liền đâu sai.
Ác nhơn tai họa tại gia,
Làm lành mà đức Phật mà dựa theo.
Nghinh ngang như cột xa kèo,
Làm lành hộ có Phật Tiên Thánh Thần.
Bấy lâu Phật ở nước Tần,
Bây giờ Phật lại trở lần về Nam.
Chẳng cần chùa miễu đình am,
Thảo lư nhơn đức có hàng Quan Âm.
Chùa am rực rỡ chớ lầm,
Là nơi danh lợi giựt thầm thế gian.
Phật Trời Tiên Thánh nào ham,
Làm cho hao tốn của dân dương trần.
Phật Trời thương kẻ đức nhân,
Phật Trời đâu muốn bạc tiền của dân.
Thánh Thần thương kẻ hiếu ân,
Thương người nhơn đức nào cần vịt heo.
Thánh xưa cấm chẳng sát sanh,
Thánh thần nào biểu sát sanh bao giờ?
Tại trong thiên hạ ước mơ,
Kêu rủa Ôn Dịch, Dịch Ôn ráp vào.
Hồi xưa quỉ ma Đường Trào,
Bây giờ ma quỉ Đường Trào khiến sai.
Biểu xuống trung giái hành hài,
Răn kẻ bạc ác ước mơ sắc tài.
Ỷ quyền chẳng có kể ai,
Đánh chửi chẳng kể chê bai luân thường.
Ngọc Hoàng xem thấy thảm thương,
Sai hàng Công Nữ xuống nơi dương trần.
Người thời giả kẻ bần nhân,
Người thời điều đỏ má hồng tốt xinh.
Thiện nam xem thấy động tình,
Tham bề trăng gió bỏ mình vong thân.
Tín nữ ác đức bất nhân,
Ỷ mình lanh lợi bán buôn lãnh phần.
Bất kỳ già trẻ không cần,
Ỷ khôn chửi rủa mắng thôi muôn ngàn.
Nói mình là chị bạn hàng,
Lẽ nào mà lại thua đàng nhà quê.
Công Nương giả kẻ dại khờ,
Mua tôm mua cá mua rày trầu cau.
Mua gấm mua nhiểu sắc màu,
Của mười trả một thử rày làm sao.
Người hiền đâu biết giá nào,
Phải thời mua bán không thời làm thinh.
Đứa hung nó chẳng vị tình,
Ỷ khôn hỗn ẩu nói mình rằng lanh.
Công Nương đâu có tương tranh,
Mới lỗi một lần không chấp mà chi.
Để coi nó biết vậy thì,
Bỏ tánh hỗn ẩu làm lành hay không.
Thường ngày đi khắp chợ đông,
Tới đâu coi cũng không ai làm lành.
Công Nương thấy vậy thêm phiền,
Muốn trừ hung dữ dưới miền chợ đông.
Phố xá đâu cũng điều lầm,
Bạn hàng nhiều đứa ăn nằm chẳng yên.
Lâm bịnh thiệt rất chẳng hiền,
An Nam lấy khách ỷ tiền vong thân.
Bạn hàng thiệt hỗn muôn phần,
Bán giành mua giựt thiệt loài cường phu.
Thấy vậy cải ác nó tu,
Huống chi quyền tước ngang tàn làm chi?
Nhơn sanh thiên số nan kỳ,
Không ai ở đặng ngoài Trời mà vô.
Chớ nên hung ác hồ đồ,
Lâm vào khó gỡ như cờ bị vây.
Thấy đời tôi lại sầu lây,
Đêm nằm nước mắt chảy ngang lưng tròng.
Cám thương thiên hạ long đong,
Phải chi bá tánh một lòng như tôi.
Như cây khô đã nứt chồi,
Tu nhơn tích đức Phật Trời mến thương.
Cõi trần ít kẻ hiền lương,
Cho nên lộn lạo âm dương vậy mà.
Có tu Phật độ an hòa,
Lung lăng ma quỉ khảo tra liền liền.
Làm cho tốn của hao tiền,
Tàn gia bại sản nào yân thân mình.
Khiến cho thiên hạ bất bình,
Anh em lộn xộn sanh linh nào hòa.
Tốn heo tốn vịt tốn gà,
Hết của trong nhà thiếu nợ người ta.
Nói thời thiên hạ ghét ta,
Vì tình đồ đệ trao ra một bài.
Cám thương trần hạ gái trai,
Ra bài giáo thiện khỏi tai nạn sầu.
Bây giờ còn giấu chi đây,
Từ đây riết tới không lâu mà chờ.
Bính Dần nhiều chỗ bơ vơ,
Qua năm Đinh Mão như tơ rối cuồn.
Năm Mẹo tháng Mẹo chưa buồn,
Năm Mẹo tháng Hợi lụy tuôn dầm dề.
Vậy mà chưa thấy ủ ê,
Trung Ương Rồng lộn ê hề thây thi.
Mèo kêu riết tới ai bì,
Tới Gà về ổ dân thì bình an.
Thương thay đồ đệ ngùi ngùi,
Mang lời thế sự không ngui tấm lòng.
Gạn cho hết đục tới trong,
Thương thay đồ đệ hết lòng chẳng buông.
Lựa đồng mà đúc lấy chuông,
Lựa người hiền đức mà thương lâu dài.
Huệ Ưu ký tả một bài,
Viễn bang châu quận hậu lai phán tường.
Vắn vài lời nói thảm thương,
Muốn thời hãy đọc không thời đừng nghe.
Giảng kinh không phải thơ vè,
Nên ngồi đặt đặng không nghe lại cười.
Giảng kinh có tiếng không người,
Chứng có chín mười không phải mình tôi.
Huệ Lưu bút ký tả rồi,
Đặng cho thiên hạ dấu roi để đời.
Nam Mô Tam Giáo Công đồng chứng minh độ người dương thế.