Sấm Giảng Người Đời - Quyển 11 - GIÁC NGỘ TÙY DUYÊN
LGWfrYbsCGvENWA8TkfRMZ7fj7Z9WPOVhLeg8glK
Bookmark

Sấm Giảng Người Đời - Quyển 11

Ông Sư Vải Bán Khoai
SẤM GIẢNG NGƯỜI ĐỜI
CỦA ÔNG SƯ VẢI BÁN KHOAI
(Giảng 11 Hồi)

Tam Ngươn nay sắp hết rồi,
Phật Trời hội nghị lập đời Thượng Ngươn.
Truyền rao khắp hết thế gian,
Thành tâm tu niệm khỏi cơn hiểm nghèo.
Hạ Ngươn nay thể như bèo,
Nay còn mai mất hiểm nghèo thon von.
Lớp thì tật bịnh gầy mòn.
Lớp thì bão lụt nhơn dân khốn nàn.
Lớp đau lớp chết nhộn nhàng,
Lớp thì ban trái bốn mùa nào an.
Lớp thời sưu thế đa đoan,
Lớp kia lớp nọ khổ nàn biết bao.
Lớp thời tà quỉ lao xao,
Xui mưu làm loạn hại dân muôn ngàn.
Giả hình giả dạng nào tàng,
Ai ham huê nguyệt thì mang lấy sầu.
Hỗn hào chẳng có khỏi đâu,
Trời đà mở cửa thả bầu yêu tinh.
Thấy đời trần hạ bất bình,
Chửi rủa chẳng kể Thần linh chút nào.
Chửi cha mắng mẹ bào hao,
Khi chê Trời Phật hùng hào lắm thay.
Tượng hình tượng cốt bằng cây,
Đặt tên kiêu ngạo khổ thay bớ trần.
Phật Trời đâu mắc tội trần,
Cho nên cõi thế hành thân làm vầy.
Ngọc Hoàng trên chín từng mây,
Phật Trời ngự chốn phương Tây Lôi đài.
Thánh Thần có thiếu nợ ai,
Cho nên trần hạ réo kêu hoài hoài.
Đại Càng nào phải tay sai,
Cho nên trần hạ réo mà Dịch Ôn.
Ngũ Hành sơn động Chúa Ôn,
Cũng không chọc ghẹo dưới miền trần gian.
Thất Nương bảy phẩm rõ ràng,
Dầu cho cửu phẩm thời là cửu cung.
Cũng không thiếu nợ dưới trần,
Cho nên kêu réo chuyển vang non Bồng.
Quan Công, Châu Tướng hai ông,
Nợ trần trả hết réo kêu làm gì?
Hưng Bình Tài Lý bốn người,
Tham gian của thế vậy mà món chi?
Cho nên dương thế réo kêu,
Long Vương Ngũ Vị cướp chi của trần?
Cho nên kêu réo vang rân,
Thủy Long Hà Bá không giành ruộng trâu.
Trần gian kêu réo nhức đầu,
Linh Thần Thổ Võ phá nào nhà ai?
Cho nên kêu réo hoài hoài,
Năm non bảy núi cũng không thua bài.
Cho nên trần hạ kêu hoài,
Réo kêu thì mắc họa tai liền liền.
Tôi đây vốn thiệt là Điên,
Phật Trời cho dạy dưới miền trần gian.
Đêm nằm giấc ngủ nào an,
Thương trong lê thứ mắc đàng yêu ma.
Phải chi thiên hạ như ta,
Thành tâm niệm Phật Di Đà Thích Ca.
Tôi khùng nói chuyện Di Đà,
Người khôn thì réo các ông các bà.
Chửi rủa réo hết gần xa,
Ông kia bà nọ đủ mà ba cung.
Phật Trời Thần Thánh đâu dung,
Mấy đứa hung ác còn dung nỗi gì.
Người nào niệm Phật từ bi,
Thần lành theo giữ sợ gì mang tai.
Lung lăng hung ác ỷ tài,
Thời có Thần giữ theo hoài hai bên.
Khuyên trong thiên hạ gần xa,
Phải suy phải xét trẻ già chớ ương.
Tôi đã biết hết tỏ tường,
Tội phước hai lẻ không phương nào lầm.
Tu hành thì đặng thiện tâm,
Ác nhơn lại mắc cõi Âm luân hồi.
Tu hành sau sẽ sang giàu,
Tiền căn nhơn quả diệu mầu không ngơ.
Thứ nhứt lấy vợ người ta,
Thứ nhì ác đức sinh ra thú cầm.
Thứ ba trâu chó làm ăn,
Thứ tư có chữa phá thai vậy mà.
Sanh rồi thác xuống Diêm La,
Sa vào Hắc Ám khảo tra khổ hình.
Thứ năm chẳng kể Diêm Đình,
Thứ sáu khi dễ Phật Thần Thánh Tiên.
Thứ bảy chê trong Cửu Huyền,
Thứ tám hiếp đáp người hiền mồ côi.
Cho nên mắc đọa luân hồi,
Cùng căn mạt kiếp mạt đời chung thân.
Thứ chín chửi gió mắng đông,
Đánh đày chửi tớ đắng cay muôn phần.
Tuy là nó ở tớ đầy,
Thiên sanh nhân số phải xoay luân hồi.
Ai ai cũng số ở Trời,
Tiền căn báo hậu vậy thời bớ dân.
Lung lăng thời khó muôn phần,
Nói cho bá tánh dưới trần luận suy.
Thứ mười đừng có khinh khi,
Khó nghèo tàn tật với người cùi đui.
Thấy ai đói khó cút côi,
Sang giàu hiếp đáp vô hồi chẳng thương.
Đừng khoe lớn cột cao rường,
Bạc muôn lúa vựa chẳng thương dân nghèo.
Ngồi trên đỉnh núi cheo leo,
Thấy trong thiên hạ như bèo trôi sông.
Sum vầy một hội rất đông,
Cuồng phong thổi tới gẫm trông còn gì.
Mèo kêu nghe tiếng ai bi,
Quân thần phụ tử xiết chi ưu phiền.
Rồng bay xao xuyến nào yên,
Rắn bò giáp giới đảo điên dương trần.
Chừng nào có ngựa có lân,
Có qui có phụng có quân có thần.
Năm năm sáu tháng long đong,
Nhân dân thiên hạ mắc vòng gian nan.
Kẻ thời mất vợ khóc than,
Người thời chồng chết reo vang om sòm.
Con nít kêu mẹ réo cha,
Ông bà khóc cháu thiệt là thiết tha.
Ông bà tuổi tác đã già,
Cháu con thơ ấu sớm thời Diêm La.
Thiếu niên bạc ác vậy mà,
Cho nên dẫn xuống Diêm La hành hình.
Dương trần chẳng kể Thiên đình,
Lưỡng Thần Tư Mạng tấu trình Thượng Thiên.
Ngọc Hoàng sai các Thần Tiên,
Ứng cơ răn dạy khắp miền trần gian.
Xin người dương thế đừng ngang,
Dương trần ai cũng ở trong lưới Trời.
Rán mà tu niệm ở đời,
Trên thiên dưới địa bốn bên chư Thần.
Tu cầu chư Thánh hộ cùng,
Nghinh ngang chẳng kể Phật Trời đâu dung.
Xem đời thấy việc rất hung,
Bốn phương tám hướng chín từng nổ ra.
Mười phương ngạ quỉ yêu ma,
Áp vào giết hại người ta dương trần.
Trống chiên hò hét vang rân,
Hết tiền hết của hết thân của trần.
Như ai sớm biết ân cần,
Tu thân tích đức mười phần thảnh thơi.
Tôi nay vưng lịnh Phật Trời,
Rao cho thiên hạ dưới đời đặng hay.
Cuộc đời các việc tỏ bày,
Dữ lành đâu có nào sai đâu là.
Tự lòng gái trai trẻ già,
Tu hành tai nạn lánh xa nào gần.
Hiếu Cha trung Chúa sự thân,
Bất trung bất hiếu thì thân chẳng toàn.
Trai tham dâm dục nào an,
Gái không tiết hạnh lăng loàn tả tơi.
Ở cho vẹn vẽ vậy thời,
Trai trung giữ hiếu gái gìn tiết trinh.
Không tu cũng thấu Thiên Đình,
Tu mà lang dạ Phật Trời đâu dung.
Thánh Thần ghét kẻ bất trung,
Ghét đứa thất tiết ghét loài thất phu.
Ghét đứa nói thế rằng tu,
Ghét lũ làm biếng cạo đầu ẩn thân.
Dối gian quyên tởi của người,
Đem về ăn uống vui cười nghinh ngang.
Nó nói lên cốt Ngọc Hoàng,
Cốt ông Phật Tổ cốt bà Quan Âm.
Cốt ông Hộ Pháp Di Đà,
Cốt ông Di Lặc cốt bà Tây Vương.
Chuẩn Đề Địa Tạng Thập Vương,
Huê Quang Yết Đế Thiên Vương bốn vì.
Lên cốt Phục Hi Thần Nông,
Mười tám La Hán lại ông Văn Thù.
Già Lam Quan Đế Thánh Quân,
Với hàng Phật tử vậy mà biết bao.
Lên cốt Bát Tiên Ngũ Hành,
Lên cốt Bảy bà Cửu Phẩm Thất Nương
Tôi thấy chi xiết não nồng,
Phật Trời Tiên Thánh thiếu trần bao nhiêu?
Cho nên dối thế hành hình,
Cây sào gốc mít kéo vào đặt tên.
Phật Trời hữu ảnh vô hình,
Thánh Thần cũng vậy mới là oai linh.
Trời sanh khắp cả thế gian,
Sanh nhơn sanh vật sanh loài cỏ cây.
Hoá sanh khắp hết Đông Tây,
Núi non sông biển chỗ nầy chỗ kia.
Lại sanh Tam Giáo Tam Ngươn,
Lại sanh ba cõi rõ ràng nào sai.
Nhứt là cõi thượng Thiên Thai,
Nhì là trung giái cõi trần dương gian.
Ba là hạ giái Diêm Quan,
Thập Vương Ngũ Vị quản hàng âm nhơn.
Diêm Vương có kiến Nguyệt Đài,
Người phàm mắc thịt tối tăm nào tường.
Sao dám dối thế ngạo đời,
Lên cốt Phật Trời tội đáng hay chưa?
Cạo đầu dối thế nào vừa,
Vào ở nhà chùa gạt chúng nuôi thân.
Hơi nào mà nói chuyện trần,
Cúi đầu lạy Phật lạy Thần lạy Tiên.
Lạy trong Thất Tổ Cửu Huyền,
Lạy lên cõi thượng lạy miền Tiên cung.
Lạy cõi Thập Điện Long Vương,
Cầu cho cha mẹ Cửu Huyền Tổ Tông.
Cầu cho Thánh Chúa Cửu trùng,
Cầu cho trai gái rùng rùng tu thân.
Cầu cho bá tánh còn đông,
Cầu trai trung hiếu hết lòng thiện lương.
Cầu cho gái dữ tiết trinh,
Cầu trên thiên hạ bốn phương thiện từ.
Khuyên trong lục quốc gia nhu,
Vạn dân bá tánh rán tu mà nhờ.
Đời nầy như cá chạy lờ,
Trên Trời dưới đất bốn phương luân hồi.
Tu cầu Trời Phật Thánh Thần,
Mở ra trống trải vô hồi thảnh thơi.
Dương gian ai chống nỗi Trời,
Cho nên hung dữ nhiều lời khi chê.
Luân hồi xem thấy nào ghê,
Làm trâu làm chó nhiều bề thiết tha.
Làm tôi làm mọi vậy mà,
Sanh ra trâu ngựa tội ta đền bồi.
Tôi thấy thật rất thương ôi,
Hội đồng tra án thấy thôi hãi hùng.
Ác nhơn xử án huyết bồn,
Chẳng ngay chẳng thảo đâm xây nấu dầu.
Sát nhơn chặt khúc phân thây,
Gian dâm hãm hiếp xử ngay lăng trì.
Bội phu gái chẳng kể chồng,
A Tỳ Hắc Ám còn trông nỗi gì.
Chửa oan mà giết hài nhi,
Xử tội vậy thì bại sản tán gia.
Làm con cãi mẹ cãi cha,
Bội Sư phản Chúa nghịch mà đệ huynh.
Kiếm đao đâm xẻ nát mình,
Khi dể Thiên Đình mắc tội lội ao
Chê trong tinh tú Ngũ hành,
Mắc hàng Ngũ Vị ai xin đặng nào.
Tôi đã nguyện giữa Phật Trời,
Cứu kẻ tu niệm cứu người hiền lương.
Nói cho trái gái đặng tường,
Tội hành ghê gớm mọi đường nhờm ghê.
Thôi chớ có nói dông dài,
Phật Trời chẳng vị những người tà gian.
Nam Mô Tam Giáo bão toàn,
Tam Ngươn tam Phẩm tam Quan Thánh Thần.
Độ người trung giới đức nhân,
Cúi đầu bái tạ Phật Thần lui chân.
Tạ từ Thánh Tử Tôn Sư,
Tôi xin trở lại thảo lư diễn hành.
Thầy ngồi trên đảnh mây xanh,
Tôi xin đạp sỏi dày sành giáo dân.
Cúi xin bá tánh đồng tâm,
Cầu cho bá tánh dưới trần hiền lương.
Cầu cho bá tánh bốn phương,
Vô tai tịnh sự an khương thái bình.
Tôi đâu có nệ nhọc nhằn,
Cầu cho ai nấy giữ gìn lời răn.
Thân tôi tuyệt tự nhứt thân,
Vô hậu kế đại có bằng ai đâu.
Huệ Lưu xét hết cạn sâu,
Mực mài bút ký quận châu chớ phiền.
Đọc coi đâu có tốn tiền,
Cổ tích lưu truyền chẳng phải chuyện Kim.
Bấy lâu trong cảnh gián niên,
Bây giờ tới hội lưu truyền gần xa.
Huệ Lưu lục tự trao ra,
Cầu cho thiên hạ trẻ già tu thân.

Nam Mô Tam Giáo chứng minh độ người thiện nghiệp.



Đánh giá bài viết

4.98/32 rates

Print Friendly and PDF
0

Đăng nhận xét

Cảm ơn Đạo Hữu đã đóng góp. Chúc Đạo Hữu một ngày an lạc! A Di Đà Phật