Thương thay trần hạ đời nay,
Trời đà mở hội khổ thay nhiều bề.
Các nơi chư quốc ủ ê,
Bốn phương khổ hải nhiều bề khó an.
Nhơn dân điều mắc tai nàn,
Đói đau k,hổ ải rộn ràng trái ban.
Giáp Tý chưa mấy tai nàn,
Sửu Dần đa bịnh lại còn đa binh.
Tháng ba 0. chín xuất binh,
Ngày rằm xuất tướng dạy binh phép mầu
Đến đâu đá nổ súng chai,
Nói cho già trẻ gái trai hay mừng.
Ất Sửu nầy xuất tướng trung,
Bính Dần nhiều bực anh hùng ai đương.
Đinh Mão thứ nhứt oai cường,
Thiệt tướng Tiền Đường khôi phục Đế Vương.
Ất Sửu ác thú lộ trương,
Ẩn mình rừn cácg rậm chưa ra chán chường.
Chừng nào ác thú Quỷ Vương,
Hóa lửa nó đốt mới chường ra đi.
Nói cho già trẻ lo âu,
Minh Vương khôi phục Hớn Châu phong thần.
Rán mà tu có c34 ân cần,
Đặng mà coi hội Long vân trên Trời.
Ở trên mây bạc giữa vời,
Tiêu thiều ca xướng khác nào Trường An.
Rao cho bá tánh đặng tường,
Kinh nầy rốt việc rốt đời bớ dân.
Lận đận chẳng biết mấy lần,
Nhơn dân khổ hải thương ôi cho trần.
Truyền rao chẳng biết mấy lần,
Thương đời trần hạ muôn phần lao đao.
Nước đâu ngập lút gò cao,
Lửa đâu dậy cháy lao xao khắp ngàn
Cám thương trần hạ lăng xăng,
Mắc trong nước lửa biết đường là đâu.
Thứ lử ccd da nó bay lên cao,
Đến đâu cháy đó chỗ nào cũng tiêu.
Thương thay hung dữ chắt chiu,
Bị loài thú dữ mất tiêu xác hồn.
Ác nhơn tánh mạng bất tồn,
Tu hành khác thể như bồn hoa Tiên.
Phật Trời thương mấy người hiền,
Phủ che khỏi hết lụy liên tai nàn.
Làm ác tánh mạng đâu còn,
Kiêu ngạo tu niệm lại còn mau tiêu.
Bấy lâu Trời Phật chắt chiu,
Dưỡng nuôi nào có xử tiêu làm gì?
Nuôi kẻ hung ác vô nghì,
Cao đầu lớn vóc đến thì cọp ăn.
Tu nhơn thời đặng ở ngoài,
Phật Trời bảo dưỡng hào hề mang tai.
Trước sau nói chẳng an bài,
Sợ dân náo động giấu hoài không cho.
Bính Dần tai nạn rất to,
Nói cho trần thế mà lo tu trì.
Cầu nguyện bái Phật li bì,
Quan Âm Bồ Tát cứu thì khỏi lo.
Phật biểu truyền dạy mấy lần,
Coi đâu bỏ đó mang tai liền liền.
Mang tai bá tánh lại phiền,
Mới tu mà muốn thành Tiên tức thời.
Tu như thuyền nọ chạy khơi,
Có đau tu niệm hết thời lại thôi.
Dương trần ở bạc như vôi,
Khi dễ Thần Thánh nghĩ thôi đau lòng.
Cho nên mắc phải trong vòng,
Nói ra thì lại mắc lòng chị anh.
Bạc đầu phải sợ tóc xanh,
Liệt oanh vạn quốc cũng đương tranh giành.
Thương thay Trung Quốc chẳng lành,
Phù Tang nhiều cách khổ hành lê dân.
Nhưng mà Trời chưa định phân,
Cho nên trung Quốc lo cầu các nơi.
Dầu cho giặc giã tơi bời,
Kể sao cho hết tai Trời dân ôi!
Hạ ngươn nay đã hết rồi,
Minh Hoàng cầu Phật lập đời Thượng Ngươn.
Tu hành nhơn đức thì hơn,
Thay hồn đổi xác nhờ ơn Cửu Trùng.
Hết tục rồi lại đến Tiên,
Giữ lời Phật dạy mới yên mới lành.
Tu thời như ngọc báu lành,
Ác nhơn thời lại thác còn tuổi xanh.
Ác thú lớp giựt lớp lành,
Lớp lôi lớp kéo tan tành loài gian.
Ngồi trên mây bạc nào an,
Thấy kẻ vô nghĩa khó toan cứu giùm.
Tu nhơn thời đặng thung dung,
Dựa cùng Tiên Phật vô cùng hiển vinh.
Lao xao kẻ khóc người than,
Cong lưng mà chạy biết phương thế nào?
Giặc thời vây phủ khắp bao,
Đoái nhìn lửa cháy lao xao khắp rừng.
Dưới sông thời nước lại dưng,
Khỏi lửa thời nước khó mà lánh thân.
Hổ lang ác thú thời đông,
Trốn đâu cho khỏi khó mong thoát nàn.
Phật Tiên còn hỡi luận bàn,
Công đồng hội nghị tôn Hoàng Đế vương.
Đinh Mão Thánh Chúa nối ngôi,
Thìn Tỵ Ngài ngồi ngai vị chưa an.
Canh Ngũ mới ngự chánh đàn,
Nói cho bá tánh liệu toan tu hành.
Phật Tiên còn hỡi sầu bi,
Huống chi trần thế vậy mà sao an.
Năm năm sáu tháng cơ hàn,
Quỉ vương gây loạn nào an thế trần.
Chỗ nào nó cũng muốn giành,
Cám thương Tần quốc mười phần còn hai.
Tây Phiên gió cuốn chạy dài,
Tiên Vương nó tính nay mai cũng đầu.
Các nước chư quốc chư hầu,
Đều đi cống lễ hàng đầu Thánh Vương.
Đại Nam xưng hiệu Tiền Đường,
Nối đời nhà Hớn bốn phương phục tùng.
Nam trào Chúa Thánh quân trung,
Muôn năm bình trị muôn dân an nhàn.
Quí Dậu có Phật Ta bà,
Vạn dân thiên hạ nhà nhà ấm no.
Huệ Lưu hết dạ cần lo,
Lưu truyền một bổn rao cho dân tường.
Phật Trời thương hết Trung Ương,
Thiện nam tín nữ không thương Phật Trời.
Mấy điều căn dặn hết lời,
Tu cầu khỏi hại như thời thượng lai.
Huệ Lưu ý tứ nào sai,
Đặng cho bá tánh gái trai tu trì.
Cũng đừng thấy vậy mà khi,
Nói cho hết tiếng khổ thì thân tôi.
Thương dân đã nói hết lời,
Tôi nay thế vị thay lời Thích Ca.
Rao truyền cho đủ gần xa,
Thế lời cho Phật dám mà dối đâu!
Chừng nào Núi Cấm hóa lầu,
Thời là bá tánh đâu đâu thái bình.
Thương thay trần hạ hết tình,
Sấm Trời sao lại thình lình nổ ra.
Chừng ấy mới thấy quỉ ma,
Ai lành ai dữ ai là Phật Tiên.
Chừng nào tiếng sấm nổ ra,
Thời là lành dữ kẻ tiêu người còn.
Nói ra nghĩ lại héo von,
Lành còn dữ mất khác rày với nhau.
Khó nghèo cũng thể như giàu,
Sang giàu thì lại đói đau hơn nghèo.
Nam Mô Vô Ngại Đại Bi tâm Đà La Ni A Di Đà Phật (Niệm ba lần)