Thương thay trần hạ đời nầy,
Nói cho bài niệm đặng mà giải khuây.
Niệm Phật như thể trồng cây,
Vun phân tưới nước thì cây đôm chồi.
Ai mà niệm Phật thả trôi,
Cũng như cây bén mà mình nhổ lên.
Lập vườn muốn lập cho nên,
Đặng nhiều cây nhánh vững bền dài lâu.
Ở đời ít kẻ lo âu,
Niệm Phật ít tiếng câu mâu nhiều lời.
Mảng lo tranh đấu sớm trưa,
Tụng kinh niệm Phật càng ngày càng tiêu.
Hạ ngươn gian ác rất nhiều,
Thiên Đình ngày muốn xử tiêu cho rồi.
Minh Vương không xiết hỡi ôi,
Lo mưu định kế cứu rày Hạ Ngươn.
Liền qua Tây Vực Linh Sơn,
Cầu Phật giải cứu cõi trần hạ Ngươn.
Chư Phật đến trước đơn trì,
Tâu cùng Ngọc Đế chớ hờn chúng sanh.
Để cho Phật dạy làm lành,
Chừng nào chẳng đặng sẽ hành bịnh căn.
Thiên đình thôi mới phán rằng:
“Ta muốn hủy hết vạn dân đời nầy”
Dương trần hung ác lắm thay,
Nhơn sao Bồ Tát xin rày làm chi.
Chư Phật mới tấu một khi,
“Chúng sanh dại lắm nhiều khi lỗi lầm”
Minh Vương lụy nhỏ ròng ròng,
Thương đời không Chúa lỗi lầm thâm đa.
Mới qua cầu lịnh Thích Ca,
“Tâu cùng Ngọc Đế thứ tha dân nhờ”.
Ngọc Hoàng nghe tấu ngẩn ngơ,
Chư Thần vào tấu thiên cung cho tường.
Minh Vương cậy khắp bốn phương,
Dạy bảo xuống cõi Trung Ương tu trì.
Cúi xin ngọc Đế xét suy,
Dương trần nhiều kẻ dậy thì tu thân.
Ngọc Hoàng phán rõ nguồn cơn,
Minh Vương vốn thiệt là vua nhơn từ.
Thôi thôi tha thứ trần gian,
Vì lòng Bồ Tát với chàng Minh Vương.
Chư Phật về cõi Tây Phương,
Nói cho Minh Đế tỏ tường trước sau.
Minh Vương hết khúc quặn đau,
Cậy Tiên cùng Phật mau đi dạy trần.
Phật Tiên thôi mới đổi phiên,
Xuống ngay trần thế giả người bần nhơn.
Giả Điên rồi lại giả Khùng,
Cơ hàn rách rưới rất nên thảm sầu.
Lắt lẽo nào có ở đâu,
Mặc tình trần hạ nào đâu ép mình.
Thế gian nhiều kẻ chê cười,
Chê rồi lại mến; cười rồi lại ưa.
Bây giờ chẳng khác như xưa,
Có ông Tiều Lão ngăn ngừa Đế Vương.
Có Tiều thì biết ngõ đường,
Không Tiều thì mắc tai ương hoài hoài.
Đến đâu thiên hạ an bài,
Hết tai hết họa hết loài tà tinh.
Hết đau hết nhức trong mình,
Cho nên bá tánh theo nầy Tiều đi.
Có người niệm Phật từ bi,
Tiều có biết gì thiết tướng hô binh.
Niệm Phật trừ chẳng đặng tin,
Lại mắng lại nhiếc lại la om sòm.
Thời là chứng bịnh phải mòn,
Thuốc kia đôi muỗng uống tiêu bịnh lành.
Ác nhơn khác thể chỉ mành,
Cầu Trời khẩn Phật có lành chi đâu.
Phật cứu chẳng đặng khó âu,
Tại mình bạc ác chịu sầu lao đao.
Phật thương trần hạ xiết bao,
Cứ lo khuyên bảo sao dân bạc tình.
Hễ là niệm Phật tụng kinh,
Quan Âm Đạo Sĩ chứng minh cho mình.
Khỏi sa vào chốn Diêm Đình,
Ta bà non núi mầu linh thế trần.
Núi non ngàn dặm cũng gần,
Dầu đi biển Bắc non Tần sá bao.
Tu niệm thì đặng thái bình,
Đi đâu cũng có Thần linh hộ mình.
Khuyên hết lớn nhỏ ai ai,
Giữ theo lời dạy nai mai coi đời.
Cũng đừng bẻ nạn chống Trời,
Sa vào chiến trận uổng đời bớ dân.
Xem đi xét lại mấy lần,
Từ Tý đến Mẹo không bình không an.
Từ Mẹo đến Ngọ đa đoan,
Mùi Thân thiên hạ mới an cửa nhà.
Quí Dậu có Phật Ta bà,
Thái bình bá tánh nhà nhà ấm no.
Phật Tiên hết dạ cần lo,
Dạy khuyên già trẻ cứ lo tu trì.
Rủ nhau niệm Phật từ bi,
Cứ lo niệm Phật tụng kinh cho bền.
Thì là trần hạ khỏi nàn,
Cảm thương Sư Vãi nay mai đi hoài.
Đi cho đến nỗi đất chai,
Đến đâu dạy đó chẳng nài lao thân.
Người đà hết dạ ân cần,
Già trẻ sao chẳng tu thân mà nhờ?
Nghe qua rồi lại làm ngơ,
Ngày sau chẳng khác chỉ tơ rối cuồn.
Làm sao mà gỡ cho suông?
Cậy ông Sư Vãi gỡ cuồn mở cho.
Tu hành thời phải cần lo,
Ơn Cha nghĩa Mẹ phải toan lo đền.
Ơn Thầy nghĩa tớ đừng quên,
Xử nên tròn nghĩa mới nên con người.
Vô tình nhiều đứa chê cười,
Thấy ai tu niệm kiếm lời biếm chê.
Đứa ngang nó lại cười rè:
“Thầy mày sau lại đặng về cõi Tiên?”
Lung lăng xem thấy mà phiền,
Nó ỷ có tiền nên chẳng kể ai.
E cho những cuộc đất cày,
Mạnh ai nấy đạp nói cho mà phòng.
Nghèo nàn tu niệm nhứt tâm,
Cũng như có ngọc ngàn cân trong nhà.
Cứ lo niệm Phật Di Đà,
Khỏi tay khỏi họa khỏi loài yêu ma.
Nói cho nam nữ trẻ già,
Sang giàu tích ác Phật nào cứu cho?
Đừng thấy tu niệm chê cười,
Chê cười nào có ấm no bao giờ.
E cho như thể rối tơ,
Không ai cứu đặng bơ vơ kêu Trời.
Ngồi buồn giải muộn giáo đời,
Dân an quốc thới thời tôi thanh nhàn.
Cầu cho Minh Đế đặng an,
Đặng tôi trở lại lãnh trang với Thầy.
Kẻo mà thương gió nhớ mây,
Thầy trò hai ngã lòng đây quá buồn.
Nào khi nắng bụi bay luôn,
Một Thầy ba tớ chẳng buồn lại vui.
Bây giờ cách trở xa xuôi,
Là đời ly loạn nên tôi xa Thầy.
Đờn kia ai nỡ đứt dây,
Ba tôi thời cũng theo Thầy không buông.
Tuy là cách trở xa phương,
Lâu ngày thời lại nhớ thương trong lòng.
Bây giờ còn hỡi long đong,
Chê cười mặc thế cõi lòng nào sai.
Giữ lòng hiếu nghĩa cả hai,
Đạo nào thời cũng vãng lai mới mầu.
Bền lòng gắng giữ hồi lâu,
Quân sư phụ tử nào đâu sai lầm.
Ơn Thầy ghi để vào lòng,
Thầy trò là nghĩa ngàn năm đá vàng.
Vân Tiên còn bị hàm oan,
Huống chi sĩ tử khỏi mang tiếng trần.
Địch Thanh trước bị gian thần,
Ngày sau cũng đặng các lân dựa kề.
Thôi thôi đừng nói ủ ê,
Giải khuây khắp hết các bề quận châu.
Nam Mô Di Lặc Phật Bồ tát Ma Ha tát (Niệm ba lần)