Ngọc Hoàng Kinh

Ngọc Hoàng Kinh

Kinh văn
(Giọng Nam Xuân)

Đại La Thiên Đế,
Thái Cực Thánh Hoàng.
Hóa dục quần sanh,
Thống ngự vạn vật.
Diệu diệu “Huỳnh Kim Khuyết”,
Nguy nguy “Bạch Ngọc Kinh”.
Nhược thiệt, nhược hư,
Bất ngôn nhi mặc tuyên đại hóa.
Thị không, thị sắc,
Vô vi nhi dịch sử quần linh.
Thời thừa Lục long,
Du hành bất tức,
Khí phân Tứ tượng,
Hoát truyền vô biên.
Càn kiện cao minh,
Vạn loại thiện ác tất kiến,
Huyền phạm quảng đại,
Nhứt toán họa phước lập phân.
Thượng chưởng Tam thập lục Thiên,
Tam Thiên Thế giới,
Hạ ốc Thất thập nhị Địa,
Tứ Đại Bộ Châu.
Tiên Thiên Hậu Thiên,
Tịnh dục Đại Từ Phụ,
Kim ngưỡng, cổ ngưỡng,
Phổ tế Tổng Pháp Tông.
Nãi Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần chi Quân,
Vi Thánh, Thần, Tiên, Phật chi Chủ.
Trạm tịch chơn Đạo,
Khôi mịch tôn nghiêm.
Biến hóa vô cùng,
Lũ truyền Bửu Kinh dĩ giác thế.
Linh oai mạc trắc,
Thường thi Thần giáo dĩ lợi sanh.
Hồng oai, hồng từ,
Vô cực, vô thượng,
Đại Thánh, Đại Nguyện, Đại Tạo, Đại Bi.
Huyền Khung Cao Thượng Đế,
Ngọc Hoàng tích phước hựu tội,
Đại Thiên Tôn.
Lạy 3 lạy, mỗi lạy 4 gật, mỗi gật niệm: Nam mô Cao Ðài Tiên Ông Ðại Bồ Tát Ma Ha Tát

Diễn nghĩa
Câu 1-2: Ðại La Thiên Ðế, Thái Cực Thánh Hoàng

Có một Ðấng tạo dựng ra Càn Khôn Vũ Trụ, hóa sanh vạn vật, được người đời gọi là Ðấng Ngọc Hoàng Thượng Ðế và nhiều danh hiệu khác nữa, trong đó có 2 danh hiệu là: Ðại La Thiên Ðế, Thái Cực Thánh Hoàng.
Câu 3: Hóa dục quần sanh

Ðấng Thượng Ðế hóa sanh và nuôi dưỡng các loài sanh vật.
Câu 4: Thống ngự vạn vật

Ðấng Thượng Ðế cai trị toàn cả vạn vật.
Câu 5: Diệu diệu Huỳnh Kim Khuyết

Cái cổng lớn Huỳnh Kim Khuyết ở mù mù rất xa.
Câu 6: Nguy nguy Bạch Ngọc Kinh

Ðền Bạch Ngọc Kinh đồ sộ cao vòi vọi.
Câu 7: Nhược thiệt nhược hư

Như là có thật, nhìn thấy được; như là trống không, không thấy gì cả
Câu 8: Bất ngôn nhi mặc tuyên đại hóa

Không nói ra mà cứ yên lặng tỏ bày cuộc biến đổi rộng lớn trong khắp Càn Khôn Vũ Trụ.
Câu 9: Thị không, thị sắc

Là trống không, là có hình tướng.
Câu 10: Vô vi nhi dịch sử quần linh

Ðức Chí Tôn ở trạng thái vô vi mà sai khiến toàn cả vạn linh trong Càn Khôn Vũ Trụ.
Câu 11: Thời thừa lục long, Du hành bất tức

Nghĩa đen là: Thường cỡi 6 rồng đi khắp nơi không ngừng nghỉ. Nghĩa bóng là: Cái sức mạnh to lớn và sự chuyển vận biến hóa vô cùng tận của Ðấng Thượng Ðế.
Câu 12: Khí phân Tứ Tượng

Khí phân Tứ tượng là 2 khí Dương quang và Âm quang phối hợp để hóa sanh ra Tứ Tượng.
Câu 13: Oát triền vô biên

Xoay chuyển qua lại, rộng ra không giới hạn.
Câu 14: Càn kiện cao minh

Ngôi Càn mạnh mẽ, cao vọi, sáng tỏ.
Câu 15: Vạn loại thiện ác tất kiến

Việc lành, việc dữ của muôn loài vật đều biết và thấy rõ.
Câu 16: Huyền phạm quảng đại

Cái khuôn phép huyền diệu và rộng lớn.
Câu 17: Nhứt toán họa phước lập phân

Chỉ một cái tính toán mà Ðức Chí Tôn tạo lập và chia ra một cách rành rẽ cái nào là họa, cái nào là phước.
Câu 18: Thượng chưởng Tam thập lục Thiên, Tam thiên Thế giới.

Ở phần trên của Vũ trụ, Ðức Chí Tôn chưởng quản 36 từng Trời và 3000 Thế giới.
Câu 19: Hạ ốc Thất thập nhị Ðịa, Tứ Ðại Bộ Châu

Ở phần dưới của vũ trụ, Ðức Chí Tôn chưởng quản 72 Ðịa cầu và 4 Bộ Châu lớn.
Câu 20: Tiên Thiên, Hậu Thiên, Tịnh dục Ðại Từ Phụ

Trước khi tạo dựng Trời Ðất, sau khi tạo dựng Trời Ðất, Ðức Chí Tôn là Ðại Từ Phụ của toàn cả chúng sanh, nuôi dưỡng chúng sanh đồng đều như nhau.
Câu 21: Kim ngưỡng, cổ ngưỡng

Thời nay cũng như thời xưa, đều được kính mến.
Câu 22: Phổ tế Tổng Pháp tông

Giúp đỡ chúng sanh, gom tất cả Giáo lý của các nền tôn giáo có từ trước tới nay thống nhứt thành một mối dưới sự chưởng quản của Ðức Chí Tôn.
Câu 23: Nãi Nhựt, Nguyệt, Tinh, Thần chi quân

Ấy là vua của Mặt trời, Mặt trăng, Ngôi sao, và ngày giờ, tức là vua của Không gian và Thời gian.
Câu 24: Vi Thánh, Thần, Tiên, Phật chi chủ

Là người chủ của chư Thần, Thánh,Tiên, Phật.
Câu 25: Trạm tịch chơn đạo

Nền Ðại Ðạo của Ðức Chí Tôn chơn thật, sâu dày và yên lặng.
Câu 26: Khôi mịch tôn nghiêm

Nền Ðại Ðạo của Ðức Chí Tôn to lớn, lặng lẽ, đáng kính, oai nghiêm.
Câu 27: Biến hóa vô cùng

Biến hóa không cùng tận.
Câu 28: Lũ truyền bửu kinh dĩ giác thế

Nhiều lần truyền bá kinh sách quí báu để giác ngộ người đời.
Câu 29: Linh oai mạc trắc

Cái oai quyền thiêng liêng của Ðức Chí Tôn không thể đo lường để biết hết được.
Câu 30: Thường thi Thần giáo dĩ lợi sanh

Thường đặt ra các lời giáo huấn thiêng liêng để làm ích lợi cho nhơn sanh. Hoặc thường sắp đặt cho các Chơn linh giáng trần mở đạo giáo hóa nhơn sanh để làm lợi ích cho nhơn sanh.
Câu 31: Hồng oai, hồng từ

Đức Thượng Đế có cái oai linh lớn, có lòng từ bi lớn, là Đấng vô cực vô thượng, không bậc nào sánh bằng.
Câu 32: Vô cực, vô thượng

Ðấng Ngọc Hoàng Thượng Ðế là Ðấng vô cực vô thượng. Nghĩa là: Trong Càn Khôn Vũ Trụ này, không ai lớn hơn hay cao hơn Ðức Chí Tôn.
Câu 33: Ðại Thánh, Ðại Nguyện, Ðại Tạo, Ðại Bi

Ngài là Bậc Thánh lớn, có lời đại nguyện, có công tạo hóa lớn và có lòng từ bi lớn lao.
Câu 34: Huyền Khung Cao Thượng Ðế, Ngọc Hoàng tích phước hựu tội

Ðấng Ngọc Hoàng Thượng Ðế huyền diệu, to lớn, cao tột. Ban phước và tha tội cho chúng sanh (miễn là biết ăn năn sám hối tội tình, cải tà qui chánh).
Câu 35: Ðại Thiên Tôn

Ðấng lớn nhất, đáng tôn kính nhất nơi cõi Trời gọi là Ðại Thiên Tôn.
Giải thích từ ngữ


Câu 1-2:


Ðại La Thiên Ðế,

Thái Cực Thánh Hoàng.



Ðại: Lớn. La: Tấm lưới. Ðại La là tấm lưới lớn. Thiên: Trời. Ðế: Vua. Thiên Ðế là vua Trời. Thái Cực: Ngôi của Ðấng Chí Tôn Thượng Ðế. Thánh: Thiêng liêng mầu nhiệm. Hoàng: Vua. Thánh Hoàng là vua Thánh.

TNHT. II. 140 1: “Thầy đã nói với các con rằng: Khi chưa có chi trong Càn Khôn Thế Giới thì Khí Hư Vô sanh ra có một Thầy và ngôi của Thầy là Thái Cực. Thầy phân Thái Cực ra Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi phân ra Tứ Tượng, Tứ Tượng biến Bát Quái, Bát Quái biến hóa vô cùng, mới lập ra CKTG. Thầy lại phân Tánh Thầy mà sanh ra vạn vật là: Vật chất, Thảo mộc, Côn trùng, Thú cầm, gọi là chúng sanh.”

Bài Thánh ngôn trên của Ðức Chí Tôn là nền tảng Triết lý về Vũ Trụ Quan của Ðạo Cao Ðài.

Trước khi tạo dựng Càn Khôn Vũ Trụ thì trong khoảng không gian bao la, chỉ có một khí Hồng Mông Hỗn Ðộn mờ mờ mịt mịt gọi là Hư Vô chi Khí (Khí Hư Vô). Khi tới ngày giờ thì trong Khí ấy nổ ra một tiếng dữ dội, sanh ra một Ðấng gọi là Ngọc Hoàng Thượng Ðế mà ngôi của Ngài là Thái Cực.

Ðấng ấy là Ðấng Tuyệt đối, duy có một, huyền diệu vô cùng, trọn lành trọn tốt, toàn tri toàn năng. Ðấng ấy phân Thái Cực ra Lưỡng Nghi: Âm Quang và Dương Quang. Ngài làm chủ Dương Quang, rồi Ngài hóa thân ra Ðức Phật Mẫu để làm chủ Âm Quang.

Khi đã có đủ Âm Dương rồi, Ngài cho Âm Dương chuyển động, biến hóa ra Tứ Tượng: Thái Dương, Thái Âm, Thiếu Dương, Thiếu Âm. Tứ Tượng biến hóa ra Bát Quái: Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Ðoài. Bát Quái tiếp tục biến hóa tạo thành Càn Khôn Vũ Trụ và vạn vật.

Càn Khôn Vũ Trụ của Ðức Ngọc Hoàng Thượng Ðế về phần hữu hình gồm có: Tam thiên Thế giới (3000 Thế giới) và Thất thập nhị Ðịa (72 Ðịa cầu), cộng lại là 3072 ngôi sao. Mỗi ngôi sao có một vị Thiên Ðế cai quản. (Thiên đế cũng là hóa thân của Thượng Ðế). Các ngôi sao ấy được ví như những mắc lưới của một tấm lưới lớn (Ðại La) bao trùm Càn Khôn Vũ Trụ, nên Ðấng chưởng quản toàn cả tấm lưới lớn ấy được gọi là Ðại La Thiên Ðế. Ðấng ấy là vị vua thiêng liêng ngự tại ngôi Thái Cực, nên cũng gọi Ðấng ấy là Thái Cực Thánh Hoàng.

Ðấng ấy hóa sanh ra vạn vật và nhơn loại, là CHA chung của chúng sanh, nên còn gọi Ðấng ấy là Ðại Từ Phụ.

Ðấng ấy là Ðấng duy nhứt, được tôn kính nhứt trong Càn Khôn Vũ Trụ, nên gọi Ðấng ấy là Ðại Thiên Tôn.

Ðấng Thiên Ðế cai quản Ðịa cầu 68 của nhơn loại chúng ta được Phật giáo gọi là Phạm Thiên Vương hay Ðế Thích.

Ðấng Ngọc Hoàng Thượng Ðế thường ngự trên một cái đài cao nơi Linh Tiêu Ðiện Ngọc Hư Cung để họp Thiên triều của Ngài, nên Ngài tự xưng là Ðấng Cao Ðài, và Ngài đặt ra Câu Chú riêng của Ngài trong thời Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ gồm 12 chữ là: “Nam mô Cao Ðài Tiên Ông Ðại Bồ Tát Ma ha Tát”.

Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ được gọi là Ðạo Cao Ðài là vì tôn giáo này do Ðấng Cao Ðài giáng cơ lập ra và làm Giáo chủ. Ngài giáng cơ dạy đạo, xưng mình là Thầy và gọi các tín đồ là Môn đệ.

Nhơn loại thường gọi Ðấng Cao Ðài là Ðức Chí Tôn, đôi khi cũng gọi là Ðấng Chí Linh, Ðấng Chí Công.

Tóm lại, trong Càn Khôn Vũ Trụ này, có một Ðấng duy nhứt tạo dựng ra Càn Khôn Vũ Trụ và hóa sanh vạn vật. Ðấng ấy được người đời gọi bằng nhiều danh từ khác nhau tùy theo trường hợp, kể ra:Ðấng Ðại La Thiên Ðế
Ðấng Thái Cực Thánh Hoàng
Ðấng Ngọc Hoàng Thượng Ðế, hay vắn tắt là Ðấng Thượng Ðế
Ðấng Huyền Khung Cao Thượng Ðế Ngọc Hoàng
Ðấng Ðại Thiên Tôn
Ðấng Ðại Từ Phụ
Ðấng Cao Ðài
Ðấng Chí Tôn, Ðấng Chí Linh, Ðấng Chí Công
Ðấng ấy tự xưng là Thầy và gọi Tín đồ là Môn đệ

C.1-2: Có một Ðấng tạo dựng ra Càn Khôn Vũ Trụ, hóa sanh vạn vật, được người đời gọi là Ðấng Ngọc Hoàng Thượng Ðế và nhiều danh hiệu khác nữa, trong đó có 2 danh hiệu là: Ðại La Thiên Ðế, Thái Cực Thánh Hoàng.




Câu 3:


Hóa dục quần sanh,



Hóa: Sanh ra. Dục: Nuôi dưỡng. Quần: Nhiều, tụ họp đông đảo. Sanh: Sống. Quần sanh: đồng nghĩa với Chúng sanh, chỉ tất cả các loài có sự sống như: Thảo mộc, Côn trùng, Thú cầm và Nhơn loại.

C.3: Ðấng Thượng Ðế hóa sanh và nuôi dưỡng các loài sanh vật.




Câu 4:


Thống ngự vạn vật.



Thống: Tóm lãnh hết cả. Ngự: Cai trị.

C.4: Ðấng Thượng Ðế cai trị toàn cả vạn vật.




Câu 5:


Diệu diệu Huỳnh Kim Khuyết,



Diệu: Còn được đọc là Diêu, Diểu, Miểu, nghĩa là xa tít mù. Diệu diệu: Ở mù mù rất xa.

Huỳnh: Màu vàng. Kim: Vàng, một thứ kim loại rất quí, là vua của các kim loại. Huỳnh Kim là vàng ròng. Khuyết: Cái cổng vào đền vua. Huỳnh Kim Khuyết: Cái cổng làm toàn bằng vàng ròng để đi vào Ðền của Ðức Ngọc Hoàng Thượng Ðế. Phía trong Huỳnh Kim Khuyết là nơi họp Triều đình của Ðức Thượng Ðế.

C.5: Cái cổng lớn Huỳnh Kim Khuyết ở mù mù rất xa.

Ðức Phạm Hộ Pháp thuyết đạo “Con đường Thiêng liêng Hằng sống” có nói như sau:

“Trên hết, chúng ta ngó thấy Ðức Chí Tôn ngự với cái triều nghi của Ngài là Huỳnh Kim Khuyết. Nơi Huỳnh Kim Khuyết, trên đầu của Ngài nơi xa xa, chúng ta thấy vọi vọi, xa nữa chúng ta thấy 3 vị Phật mà hiện giờ ta thấy tượng hình nơi nóc Bát Quái Đài là: Brahma Phật, Civa Phật, và Christna Phật, ngự trên nữa, xa hơn nữa, coi vọi vọi xa xăm hơn nữa, chúng ta không thế gì tưởng tượng được, con mắt mình ngó thấy như một đạo hào quang chớp nhoáng mà không có hình ảnh gì hết, chiếu diệu trên cái triều nghi của Ngài là Huỳnh Kim Khuyết, mà dưới Huỳnh Kim Khuyết là Cửu phẩm Thần Tiên đang ngự triều với Ðức Chí Tôn, chúng ta không thế gì tưởng tượng được, oai nghiêm huyền bí làm sao!”


Câu 6:



Nguy: Dáng núi cao lớn đồ sộ. Nguy nguy: Ðồ sộ cao vòi vọi. Bạch Ngọc: Loại đá quí màu trắng trong rất đẹp. Kinh: Tòa lâu đài to lớn dùng làm nơi đóng đô của vua.

Vàng là vua loài kim, Ngọc là vua loài đá, cho nên 2 thứ quí báu này được dùng làm các vật dụng của vua hay để trang trí trong đền vua.

Bạch Ngọc Kinh là tòa lâu đài đồ sộ làm toàn bằng ngọc trắng, làm nơi ngự của Ðức Chí Tôn Thượng Ðế.

C.6: Ðền Bạch Ngọc Kinh đồ sộ cao vòi vọi.

Có bài thơ trong TNHT. I mô tả Bạch Ngọc Kinh:

Tân tả Bạch Ngọc Kinh




Một tòa Thiên các ngọc làu làu,

Liền bắc cầu qua nhấp nhóa sao.

Vạn trượng then gài ngăn Bắc Ðẩu,

Muôn trùng nhiếp khảm hiệp Nam Tào.

Chư Thần chóa mắt màu thường đổi,

Liệt Thánh kinh tâm phép vẫn cao.

Dời đổi chớp giăng đoanh đỡ nổi,

Vững bền muôn kiếp chẳng hề xao.



Bạch Ngọc Kinh là tòa lâu đài quí báu nhứt, đồ sộ đẹp đẽ nhứt, huyền diệu nhứt nơi cõi Thiêng Liêng. Lâu đài nơi cõi trần còn bị hư sập hay bị hủy hoại theo thời gian, nhưng Bạch Ngọc Kinh thì tồn tại vĩnh viễn. Tất cả các Chơn linh , khi đã đắc đạo, đều phải đến Bạch Ngọc Kinh bái lễ Ðức Chí Tôn.

Tòa Thánh Tây Ninh được Ðức Phạm Hộ Pháp xây cất theo kiểu vở do Ðức Lý Giáo Tông giáng cơ vẽ ra, căn cứ theo hình ảnh của Bạch Ngọc Kinh. Do đó, Tòa Thánh Tây Ninh được xem là Bạch Ngọc Kinh tại thế.

Ðức Phạm Hộ Pháp thuyết đạo về Con đường Thiêng liêng Hằng sống có mô tả Bạch Ngọc Kinh như sau:

“Lại gần tới, còn thấy một vật khác thường quái lạ, nhưng nó là một tòa Thiên các đẹp đẽ lắm, màu sắc thay đổi sáng rỡ, mà cả Thoại khí bao quanh, làm như thể vận chuyển hình trạng của nó vậy. Lâu đài chớn chở mà nó là con vật sống chớ không như gạch đá chúng ta làm đây, nó vận hành như con vật sống vậy, thay đổi màu sắc vô cùng vô biên.

Bí pháp ấy không thế gì tả đặng, ngó thấy đặc sắc lắm!

Nhà cửa ở thế gian này là con vật chết, Bạch Ngọc Kinh là con vật sống, biến hóa thay đổi như thể vận hành, xung quanh Thoại khí bao trùm, từ Nam chí Bắc, từ Ðông qua Tây. Khối lửa ánh sáng ấy, chúng ta ngó thấy như mặt trời vậy, mà ánh sáng mặt trời thì nóng nực bực bội, còn ánh sáng nơi tòa Bạch Ngọc Kinh lại dịu dàng và huyền bí lắm, sung sướng khoái lạc lắm!

Tại sao đài các là con tử vật mà nó sống? Sống là do nơi đâu? Nếu biết thì không lạ gì!

Bạch Ngọc Kinh là do Hỗn Nguơn Khí biến hình ra. Hỗn Nguơn Khí là Khí Sanh Quang của chúng ta đã thở, đã hô hấp, khí để nuôi cả sanh vật sống. Ta sống cũng do do nơi nó xuất hiện, mà biểu nó làm sao không sống?

Khi Bần đạo ngồi trên Pháp xa đến, thấy các Chơn linh hằng hà sa số, bao vây trước cửa la liệt không thể đếm. Pháp xa vừa ngừng, Bần đạo bước xuống thấy 3 cửa nơi Bạch Ngọc Kinh có 12 vị Thời Quân mặc khôi giáp, tay cầm Bửu pháp, đứng cản đường không cho thiên hạ vô. Bần đạo thấy 3 cửa ấy xa nhau, mỗi cửa có 4 người giữ. Bần đạo muốn nói chuyện thì 3 cửa ấy gom lại, 12 người hiệp lại đứng trước mặt Bần đạo. Bần đạo hỏi, vì cớ nào không cho người ta vô?

Vừa hỏi thì họ bỡ ngỡ nói người ta biểu đừng cho vô. Nói người ta biểu thì Bần đạo biết là Kim Quang Sứ biểu xúi đừng cho các Chơn linh vào Bạch Ngọc Kinh. Giận quá, day mặt ra ngoài biểu các Chơn linh vô. Họ tràn vô nghe một cái ào, dường như nước bể bờ chảy vào Bạch Ngọc Kinh vậy. Tới chừng các Chơn linh vô hết, liền biểu 12 vị Thời Quân vô, rồi đứng dòm cùng hết thảy coi còn ai ở ngoài nữa không? Bần đạo cầm cây Giáng Ma Xử đi vô Bạch Ngọc Kinh sau hết.

Bạch Ngọc Kinh chia làm 3 căn, cửa chính giữa các vị Phật cao siêu, mình đứng day vô, phía bên tả là phái nữ, phía bên hữu là phái nam. Bần đạo nghe đi rần rần rộ rộ, bên kia thì thấy hình bóng chiếu qua vách mà thôi, tấm vách thật lạ lùng, trong trắng giống như sương sa vậy.

Buổi đầu, Bần đạo không để ý, đi tới nữa, thấy cả thảy đều có ngôi vị của họ sẵn. Bần đạo vô cửa thấy họ ngồi có chỗ hết, còn mình thì bơ thờ, cầm cây Giáng Ma Xử đi vô, không biết đi đâu. Nói sao người ta có chỗ ngồi, còn mình không có? Vừa nói rồi thì thấy có người đứng gần bên mình mà không hay, họ trả lời: Cái ngai của Ngài kia. Bần đạo dòm lên thấy cái ngai tốt lắm, thấy rồi mà trong bụng hồ nghi nói không biết họ có gạt mình không. Bần đạo sợ, vừa sợ thì có người nói: Chính cái ngai đó là của Ngài.

Từ thử đến giờ, dầu vạn kiếp sanh chịu khổ để tạo vị nơi mặt thế gian này cũng không bằng ngồi được trên đó. Nơi đó sung sướng lắm, sung sướng làm sao đâu! …”




Câu 7:


Nhược thiệt nhược hư,



Nhược: Nếu như, ví bằng. Thiệt: Thực, có hình ảnh cụ thể thấy được. Hư: Trống không, không thấy gì cả.

C.7: Như là có thật, nhìn thấy được; như là trống không, không thấy gì cả.

Ðó là Ðạo Trời huyền diệu không lường, hư hư thực thực, biến hóa mầu nhiệm vô cùng, lúc có lúc không, không thể nào lấy trí phàm mà biết hết được.


Câu 8:



Bất: Không. Ngôn: Lời nói. Bất ngôn: Không lời nói. Nhi: Mà. Mặc: Yên lặng. Tuyên: Bày tỏ cho người khác biết. Ðại: Lớn. Hóa: Biến đổi. Ðại hóa: Cuộc biến hóa lớn.

C.8: Không nói ra mà cứ yên lặng tỏ bày cuộc biến đổi rộng lớn trong khắp Càn Khôn Vũ Trụ.

Sách Luận Ngữ: Thiên hà ngôn tai! Tứ thời hành yên? Vạn vật sanh yên? Nghĩa là: Trời có nói gì đâu! Bốn mùa há không vận chuyển sao? Muôn vật há không sanh hóa sao?




Câu 9:


Thị không, thị sắc,



Thị: Là, ấy là. Không: Trống rổng, mắt phàm không thấy chi cả. Sắc: Những thứ có hình tướng, mắt phàm thấy rõ.

C.9: Là trống không, là có hình tướng.

SẮC thì có hình tướng nên thuộc vật chất hữu hình.

KHÔNG thuộc vô vi, không hình tướng, mắt phàm không thể thấy được. Nói như thế là đối với người phàm, với mắt phàm; nhưng đối với con mắt thiêng liêng thì không có gì là KHÔNG, không có gì là SẮC, tức là không còn phân biệt SẮC và KHÔNG.

Bát Nhã Tâm Kinh của Phật giáo có câu:




SẮC tức thị KHÔNG, KHÔNG tức thị SẮC,

SẮC bất dị KHÔNG, KHÔNG bất dị SẮC.



Nghĩa là:




SẮC tức là KHÔNG, KHÔNG tức là SẮC,

SẮC không khác với KHÔNG, KHÔNG không khác với SẮC.



Trong Ðạo Ðức Kinh, Ðức Lão Tử cũng có nói: “Hữu xuất ư Vô”. Nghĩa là: Cái CÓ từ cái KHÔNG mà ra.

Thuở tạo dựng Trời Ðất, Ðức Chí Tôn dùng 2 Khí Dương quang và Âm quang, là 2 chất khí không hình ảnh (tức là KHÔNG) để phối hợp sanh ra Càn Khôn Vũ Trụ và vạn vật có hình thể (tức là SẮC). Như vậy, Ðức Chí Tôn đã lấy KHÔNG mà tạo thành SẮC. Khi đã có sắc tướng rồi thì phải chịu luật Thành Trụ Hoại Diệt, sắc tướng chỉ tồn tại một thơì gian rồi phải bị tiêu diệt để trở về KHÔNG, tức là trở về nguồn cội Vô Vi.
Câu 10:


Vô vi nhi dịch sử quần linh.

Vô: Không. Vi: Làm. Nhi: Mà. Dịch: Sai khiến làm việc. Sử: Sai khiến. Quần linh: Quần là nhiều, Linh là chơn linh, Linh hồn. Quần linh đồng nghĩa Vạn linh, chỉ tất cả chơn linh trong Càn Khôn Vũ Trụ gồm đủ Bát phẩm chơn hồn: Kim thạch hồn, Thảo mộc hồn, Thú cầm hồn, Nhơn hồn, Thần hồn, Thánh hồn, Tiên hồn và Phật hồn.

Vô Vi: Nghĩa đen là không làm, nghĩa thường dùng là không hình ảnh, thuộc vô hình. Trái với Vô Vi là Hữu Vi, là có hình ảnh thấy được, thuộc hữu hình sắc tướng.

Ðạo Ðức Kinh viết rằng: “Ðạo thường vô vi nhi vô bất vi”. Nghĩa là: Cái Ðạo thường thì không làm gì nhưng không việc gì không làm được.

Ðạo là Hư Vô chi Khí, mà Hư Vô chi Khí sanh ra Ðức Chí Tôn, nên Ðức Chí Tôn cũng chính là Ðạo. Ngài không làm gì nhưng sai khiến được Vạn linh trong Càn Khôn Vũ Trụ vì Ngài là Ðạo.

C.10: Ðức Chí Tôn ở trạng thái vô vi mà sai khiến toàn cả vạn linh trong Càn Khôn Vũ Trụ.




Câu 11:


Thời thừa lục long,
Du hành bất tức.



Thời: Thường thường. Thừa: Cỡi. Lục long: Sáu con rồng. Du hành: Ði khắp nơi. Bất tức: Không ngừng nghỉ.

Lục long là 6 con rồng, tượng trưng 6 vạch liền của quẻ CÀN trong Kinh Dịch.

Vương Bật, thuộc phái Huyền học thời Nam Bắc Triều bên Tàu, chú giải tượng của quẻ Càn trong Kinh Dịch như sau:

“Thời thừa lục long dĩ ngự Thiên, Càn đạo biến hóa, các chánh tánh mạng.” Nghĩa là: Luôn luôn cỡi 6 rồng để ngự trị Trời, đạo Càn biến hóa, mỗi vật giữ ngay ngắn vận mạng của bản tánh.

Càn tượng trưng Trời. Thời thừa lục long là chỉ cái sức mạnh mẽ của Ðấng Thượng Ðế bao trùm Càn Khôn Vũ Trụ như 6 con rồng vùng vẫy trong không trung.

Du hành bất tức là chỉ sự vận chuyển và sự biến hóa luôn luôn, và vô cùng tận của Ðấng Thượng Ðế.

Nơi nóc Plafond dù ở 9 cấp Cửu Trùng Ðài của Tòa Thánh Tây Ninh, có tạc hình 6 con rồng đoanh nhau theo 3 màu đạo: 2 rồng vàng, 2 rồng xanh, 2 rồng đỏ, để tượng trưng cho Câu kinh 11 ở trên.

C.11: Nghĩa đen là: Thường cỡi 6 rồng đi khắp nơi không ngừng nghỉ. Nghĩa bóng là: Cái sức mạnh to lớn và sự chuyển vận biến hóa vô cùng tận của Ðấng Thượng Ðế.




Câu 12:


Khí phân Tứ Tượng,



Khí: Chất khí, ở đây chỉ khí Lưỡng Nghi: Âm quang và Dương quang. Phân: Chia ra. Tứ Tượng: Bốn Tượng gồm: Thái Dương, Thái Âm, Thiếu Dương, Thiếu Âm.

Theo phần Giải nghĩa nơi Câu 1 và Câu 2 thì: Khí Hư Vô biến sanh Thái Cực, ngôi của Ðức Chí Tôn và đó cũng là một Khối Ðại Linh Quang của Ðức Chí Tôn. Ðức Chí Tôn phân Thái Cực ra Lưỡng Nghi: Âm quang và Dương quang. Hai khí này xây chuyển và phối hợp với nhau để sanh ra Tứ Tượng. Rồi Tứ Tượng biến hóa tiếp tục để tạo ra Bát Quái. Bát Quái biến hóa vô cùng để tạo thành Càn Khôn Vũ Trụ và vạn vật.

Như vậy, nguồn gốc phát khởi là Khí Hư Vô.

Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tứ Tượng đều là thể khí với nguồn năng lực là ánh sáng linh thiêng vô cùng tận. Tới khi Bát Quái biến hóa thì bắt đầu có Trời Ðất và vạn vật hữu hình.




Câu 13:


Oát triền vô biên.



Oát: Chuyển xoay đi. Triền: Xoay trở lại. Oát triền là xoay chuyển qua lại. Vô biên: Không biên giới, không giới hạn.


Chú ý: Chữ Hán 斡 旋 phải phiên âm ra tiếng Việt là OÁT TRIỀN thì mới đúng chính tả, theo Từ Ðiển Hán Việt của Ðào Duy Anh quyển II, trang 87 và 490.

C.13: Xoay chuyển qua lại, rộng ra không giới hạn.




Câu 14:


Càn kiện cao minh,



Càn: Quẻ đầu tiên trong Bát Quái, tượng trưng Trời. Kiện: Mạnh mẽ. Cao: Ở trên cao. Minh: Sáng tỏ.

C.14: Ngôi Càn mạnh mẽ, cao vọi, sáng tỏ.

Trong quyển “Châu Dịch Huyền Giải” của Minh Lý Ðạo ấn tống, nói về sự mạnh mẽ của ngôi Càn như sau:

“Kiền (Càn) là cương kiện. Nói rõ hơn, Kiền là cương kiện bất khuất chi nghĩa. Thế của nó có 6 hào đều dương, tượng của nó là thuần dương (nên nói 6 rồng, rồng thuộc về Dương). Mạnh không chi bằng Trời, Trời là Ðạo, một khí lưu hành, tuần hoàn không giáp mối, trải bao nhiêu thời gian, không gian, không ngằn mé (vô biên). Vạn vật không có một vật nào mà không đặng nó che chở, mà cũng không vật nào làm hại nó được.”




Câu 15:


Vạn loại thiện ác tất kiến,



Vạn loại: Muôn loài sanh vật trong Càn Khôn Vũ Trụ. Thiện ác: Lành và dữ. Tất: Ðều, biết rõ. Kiến: Thấy, biết.

C.15: Việc lành, việc dữ của muôn loài vật đều biết và thấy rõ.

Do đó, trong Ðạo Cao Ðài, Ðức Chí Tôn dạy thờ Thiên Nhãn là thờ THẦY. Thầy là Trời, là Thượng Ðế, mà theo lời nói thông thường là Trời cao có Mắt, cái gì cũng thấy rõ hết, dầu giấu giếm kín đáo đến đâu cũng không thể che được con Mắt thiêng liêng của Trời được.




Câu 16:


Huyền phạm quảng đại,



Huyền: Sâu xa kín đáo, huyền diệu. Phạm: Khuôn mẫu để người ta bắt chước làm theo, phép tắc. Quảng: Rộng lớn. Ðại: Lớn. Quảng đại là rộng lớn.

C.16: Cái khuôn phép huyền diệu và rộng lớn.

Phạm vi khuôn phép của Trời Ðất rộng lớn mênh mông vô cùng, nhưng cũng rất huyền diệu, dầu một mũi kim nhỏ cũng không qua lọt, một mảy cũng không bỏ sót. Cho nên có câu: Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu. Nghĩa là: Lưới Trời lộng lộng, thưa mà không lọt.




Câu 17:


Nhứt toán họa phước lập phân.



Nhứt: Một. Toán: Ðếm số mà tính ra nhiều ít, làm toán, tính toán. Họa: Tai vạ lớn. Phước: Ðiều may mắn tốt lành. Lập: Tạo nên, lập thành. Phân: Chia ra.

C.17: Chỉ một cái tính toán mà Ðức Chí Tôn tạo lập và chia ra một cách rành rẽ cái nào là họa, cái nào là phước.

Cái tính toán của Ðức Chí Tôn thể hiện bằng Cây Cân Công Bình thiêng liêng, để cân họa phước, trong nháy mắt thì biết rõ kết quả: Phước nhiều thì thăng, tội nhiều thì đọa.

Ðức Phạm Hộ Pháp thuyết đạo về Con đường Thiêng liêng Hằng sống, có mô tả Ðức Chí Tôn cầm Cây Cân Công Bình thiêng liêng như sau:

“Vừa nói rồi thì thấy Ổng (Ðức Chí Tôn) bước ra đứng ngay chính giữa, ngó ngay Bần đạo, dường như thể biểu con coi đây, ngó ngay lên Ổng, thấy đạo hào quang chiếu diệu ra, tay cầm cây gậy coi đẹp lắm. Cây gậy của Ổng quảy cái bầu, bên mình Ổng mang một cái bị, mặc bộ đồ Ngọc Hoàng Thượng Ðế, nắm ngang cây gậy trên tay thành cây đòn cân, Ổng kéo cái bầu ra thành cái giá cân, Ổng kéo cái bị ra thành trái cân. Ba món báu ấy hiệp lại thành Cây Cân Công Bình thiêng liêng mà chính mình đã thấy Ổng nơi Linh Tiêu Ðiện.”




Câu 18:


Thượng chưởng Tam thập lục Thiên,
Tam thiên Thế giới,



Thượng: Ở trên, phần trên. Chưởng: Nắm giữ, cai quản . Tam thập lục: 36. Thiên: Ở đây có nghĩa là từng Trời. Tam thập lục Thiên là 36 từng Trời.

Tam thiên: 3000. Thiên là một ngàn. Thế giới: Ðịa cầu. Khi nhìn lên bầu trời vào đêm, chúng ta thấy những vì sao lấp lánh sáng, đó là những Thế giới. Những Thế giới thanh nhẹ thì ở trên cao, những Thế giới ít thanh nhẹ hơn thì ở dưới thấp. Tam thiên Thế giới là 3000 Thế giới, tức 3000 Ðịa cầu.

C.18: Ở phần trên của Vũ trụ, Ðức Chí Tôn chưởng quản 36 từng Trời và 3000 Thế giới.

Ðức Cao Thượng Phẩm giáng cơ dạy Luật Tam Thể, có đoạn nói về Tam thiên Thế giới và Thất thập nhị Ðịa như sau:

“Mấy em thử phân lại Tam thiên Thế giới và Thất thập nhị Ðịa coi thử? Bạch: Tam thiên Thế giới là ở từng trên bao phủ mà Thất thập nhị Ðịa ví như bàn cờ ở dưới. Ðức Cao Thượng Phẩm nói: Phải đó vậy. Tam thiên Thế giới là ngôi vị, còn Thất thập nhị Ðịa là Trường thi Công quả, hiểu chưa?”

Theo lời dạy của Ðức Cao Thượng Phẩm thì bên trên của vũ trụ hữu hình là 3000 Thế giới, chỉ gồm có những ngôi vị của chư Thần Thánh Tiên Phật, còn bên dưới của vũ trụ là 72 Ðịa cầu có nhơn loại ở, nơi đó dùng làm Trường Thi Công Quả, tức là để cho nhơn loại tu hành, lập công bồi đức mà đắc đạo, đoạt được quả vị và được thăng lên ở trên 3000 Thế giới.




Câu 19:


Hạ ốc Thất thập nhị Ðịa,
Tứ Ðại Bộ Châu.



Hạ: Ở dưới, ở phần dưới. Ốc: còn đọc là Ác, nghĩa là: Nắm lấy, cầm giữ. Thất thập nhị: 72. Ðịa: Ðịa cầu. Thất thập nhị Ðịa: 72 quả Ðịa cầu. Các Ðịa cầu này được đánh số từ cao dần xuống thấp, tức là từ thanh khiết xuống trọng trược, và Ðịa cầu của nhơn loại chúng ta đang ở là Ðịa cầu số 68.

Tứ: 4. Ðại: Lớn. Bộ: Ngành, môn. Châu: Vùng đất lớn có biển bao bọc chung quanh.

Tứ Ðại Bộ Châu là 4 Bộ Châu lớn được phân chia theo 4 hướng: Ðông, Tây, Nam, Bắc , có tên là:Ðông Thắng Thần Châu,
Tây Ngưu Hóa Châu,
Nam Thiệm Bộ Châu,
Bắc Câu Lư Châu.

Thất thập nhị Ðịa (72 Ðịa cầu) được chia ra ở trong Tứ Ðại Bộ Châu này. Ðịa cầu 68 của nhơn loại chúng ta thuộc Nam Thiệm Bộ Châu.

C.19: Ở phần dưới của vũ trụ, Ðức Chí Tôn chưởng quản 72 Ðịa cầu và 4 Bộ Châu lớn.

Tóm tắt 2 Câu 18 & 19:

Phần trên của vũ trụ là Tam thập lục Thiên và Tam thiên Thế giới; phần dưới của vũ trụ là Tứ Ðại Bộ Châu và Thất thập nhị Ðịa. Tất cả trên dưới đều do Ðấng Ngọc Hoàng Thượng Ðế tạo dựng và chưởng quản. Như vậy Càn Khôn Vũ Trụ của Ðức Chí Tôn gồm có 2 phần: Hữu hình và Vô hình.Phần Vô hình gồm: Tam thập lục Thiên và Tứ Ðại Bộ Châu (36 từng Trời và 4 Bộ Châu lớn).
Phần Hữu hình gồm: Tam thiên Thế giới và Thất thập nhị Ðịa (3000 Thế giới và 72 Ðịa cầu).

Ðức Chí Tôn dạy Ông Phối Sư Thái Bính Thanh làm một Trái Càn Khôn tượng trưng Càn Khôn Vũ Trụ thờ nơi Bát Quái Đài TTTN:

TNHT. I. 33: “Bính! Thầy giao cho con lo một Trái Càn Khôn, con hiểu nghĩa gì không? Cười … Một trái như trái đất tròn quay, hiểu không? Bề kính tâm 3 thước 3 tấc, nghe con! Lớn quá, mà phải vậy mới đặng, vì là cơ mầu nhiệm Tạo Hóa trong ấy, mà sơn màu xanh da trời, Cung Bắc Ðẩu và Tinh tú vẽ lên Trái Càn Khôn ấy.

Thầy kể, Tam thập lục Thiên, Tứ Ðại Bộ Châu, ở không không trên không khí, tức là không phải Tinh tú, còn lại Thất thập nhị Ðịa và Tam thiên Thế giới thì đều là Tinh tú. Tính lại 3072 ngôi sao. Con phải biểu vẽ lên đó cho đủ.

Con giở sách Thiên văn Tây ra coi mà bắt chước. Tại ngôi Bắc Ðẩu, con phải vẽ 2 cái bánh lái cho đủ và sao Bắc Ðẩu cho rõ ràng. Trên vì sao Bắc Ðẩu, vẽ Con Mắt Thầy.”




Câu 20:


Tiên Thiên, Hậu Thiên,
Tịnh dục Ðại Từ Phụ.



Tiên: Trước. Hậu: Sau. Thiên: Trời.

Tiên Thiên là trước khi tạo dựng Trời Ðất. Thời kỳ Tiên Thiên nằm trong khoảng thời gian từ khi xuất hiện ngôi Thái Cực cho đến khi Thái Cực phân ra Lưỡng Nghi Âm Dương. Dương nhẹ nổi lên thành Trời, Âm nặng chìm xuống thành Ðất. Thời kỳ Tiên Thiên còn ở trạng thái Vô vi, vô hình.

Hậu Thiên là sau khi tạo dựng Trời Ðất. Thời Hậu Thiên nằm trong khoảng thời gian sau khi xuất hiện Lưỡng Nghi, tức là sau khi có được Trời Ðất, tức Càn Khôn Vũ Trụ và vạn vật. Thời kỳ này thuộc về Hữu hình sắc tướng.Tiên Thiên và Hậu Thiên

Tịnh: Cùng, đều. Dục: Nuôi dưỡng. Tịnh dục là nuôi dưỡng đồng đều như nhau. Ðại: Lớn. Từ: Lòng thương yêu chúng sanh. Phụ: Cha. Ðại Từ Phụ là người Cha lớn hơn hết các người cha, có lòng lành thương yêu chúng sanh, vì chúng sanh đều là con cái của Ngài. Ðấng ấy là Ngọc Hoàng Thượng Ðế, này gọi là Ðấng Cao Ðài.

C.20: Trước khi tạo dựng Trời Ðất, sau khi tạo dựng Trời Ðất, Ðức Chí Tôn là Ðại Từ Phụ của toàn cả chúng sanh, nuôi dưỡng chúng sanh đồng đều như nhau.

Ðấng Thượng Ðế nuôi sống chúng sanh bằng không khí để thở, bằng ánh sáng mặt trời để sưởi ấm, nước để uống và các loại thực phẩm. Không vì người đạo đức mà Thượng Ðế ban cho nhiều hơn, hay không vì kẻ hung bạo gian tà mà ban cho nó ít hơn, không ban cho nó sống. Còn các vật, không vì loài hữu ích mà ban cho nó nhiều, không vì loài độc hại mà lấy bớt. Thượng Ðế nuôi dưỡng chúng sanh mọi loài đều như nhau. Tình thương của Thượng Ðế chan hòa đồng đều khắp cả.

Mặt khác, Ðức Chí Tôn Ngọc Hoàng Thượng Ðế là Thầy mà cũng là Cha (Ðại Từ Phụ). Ðức Phạm Hộ Pháp thắc mắc điểm này nên có cầu Ðức Nguyệt Tâm Chơn Nhơn, hỏi:

– Phàm là Cha thì làm Cha, còn Thầy thì làm Thầy, chớ sao Ðại Từ Phụ lại xưng là Thầy, rất nên khó hiểu?

Ðức Nguyệt Tâm trả lời bằng bài thơ Pháp văn, dịch ra thơ song thất lục bát như sau:




Người cũng vẫn Cha Thầy luôn một,

Cả chơn linh, hài cốt, tay Người.

Nuôi mình dùng vật thanh tươi,

Tạo hồn lấy phép tột vời Chí Linh.

Nơi Người vốn quang minh cách trí,

Tấn hóa hồn phép quí không ngưng.

Vật hèn trước mắt thành trân,

Hồn hèn Người lại dành phần Phật Tiên.

Luật Thương yêu, quyền là ngay chánh,

Gần thiện căn, xa lánh phàm tâm.

Làm Cha nuôi sống âm thầm,

Làm Thầy lại nhượng phẩm Thần ngôi Tiên.



(Ðức Phạm Hộ Pháp dịch)




Câu 21:


Kim ngưỡng, cổ ngưỡng,




Kim: Thời nay. Cổ: Thời xưa. Ngưỡng: Ngửa mặt nhìn lên với lòng kính mến.

C.21: Thời nay cũng như thời xưa, đều được kính mến.




Câu 22:


Phổ tế Tổng Pháp tông.



Phổ: Khắp nơi, rộng lớn. Tế: Giúp đỡ.

Tổng: Gom lại. Pháp: Pháp có nghĩa rất rộng, ở đây, Pháp có nghĩa là Giáo lý của một nền tôn giáo. Tông: còn đọc là Tôn: Tôn giáo. Pháp tông là giáo lý của một tôn giáo.

Tổng Pháp tông là gom tất cả Giáo lý của các nền tôn giáo lại thành một mối.

C.22: Giúp đỡ chúng sanh, gom tất cả Giáo lý của các nền tôn giáo có từ trước tới nay thống nhứt thành một mối dưới sự chưởng quản của Ðức Chí Tôn.

Xưa kia, Ðức Chí Tôn cho khai mở riêng rẽ nhiều nền tôn giáo khác nhau nơi các vùng dân cư khác nhau trên mặt Ðịa cầu này, để giáo hóa và cứu giúp dân chúng vùng đó, vì thuở ấy, con người còn kém văn minh, việc đi lại và thông tin từ nơi này đến nơi khác rất khó khăn. Các tôn giáo chỉ hành đạo nơi địa phương riêng của mình mà thôi. Bởi thế, nhơn loại bị phân chia đối nghịch nhau, cho đạo mình là chánh, đạo khác là tà.

Ngày nay, nhơn loại tiến đến một nền văn minh rất cao, nhơn loại đã hiệp đồng, và cũng đúng vào thời kỳ Hạ nguơn Mạt kiếp, một cuộc Tận thế sắp xảy ra, để chuyển sang Thượng nguơn Thánh đức, nên Ðức Chí Tôn mở lòng Ðại từ Ðại bi, khai sáng Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ để gom tất cả Giáo lý của các nền tôn giáo đã có từ trước tới nay, qui về một mối duy nhứt là Ðạo Cao Ðài, không còn chia rẽ phân biệt nhau, cùng nhau có chung một tín ngưỡng, cùng thờ một Ðấng Duy Nhứt Tối Cao, Chúa Tể Càn Khôn Vũ Trụ, và cũng là Ðại Từ Phụ của nhơn loại. Ðó chính là tôn chỉ của Ðạo Cao Ðài: Qui nguyên Tam giáo, Phục nhứt Ngũ Chi.

Ðây là thời kỳ mà Ðức Chí Tôn làm một cuộc Tổng Pháp tông, thống hợp các tôn giáo, cứu độ toàn chúng sanh trong buổi đời Mạt kiếp của Hạ Nguơn Tam Chuyển này.




Câu 23:


Nãi Nhựt, Nguyệt, Tinh, Thần chi quân,



Nãi: Bèn, hóa ra là, ấy là. Nhựt: Mặt trời. Nguyệt: Mặt trăng. Tinh: Ngôi sao, tinh tú. Thần: Ngày giờ, chỉ về thời gian. Chi: Tiếng đệm. Quân: Vua.

Nhựt, Nguyệt, Tinh là Tam bửu trên bầu trời, chỉ về Không gian. Thần là ngày giờ, chỉ về Thời gian.

C.23: Ấy là vua của Mặt trời, Mặt trăng, Ngôi sao, và ngày giờ, tức là vua của Không gian và Thời gian.

Ðức Chí Tôn có giáng cơ dạy rằng:

“Thập nhị Khai Thiên là Thầy, Chúa cả Càn Khôn Thế Giới, nắm trọn Thập nhị Thời Thần vào tay. Số 12 là số riêng của Thầy,” (TNHT. I.5)

Theo Bài Thánh ngôn này, Ðức Chí Tôn là Chúa của Càn Khôn Thế Giới, tức là Chúa của Nhựt Nguyệt Tinh; và Ðức Chí Tôn cũng là Chúa của Thập nhị Thời Thần, tức là Chúa của Thời gian.


Câu 24:



Vi: Là. Thánh, Thần, Tiên, Phật: Bốn cấp phẩm vị thiêng liêng dành cho những người đạo đức tu hành đắc quả, tùy theo công đức nhiều ít mà được phẩm vị cao thấp tương xứng. Phẩm thấp nhứt là Thần, cao hơn chút là phẩm Thánh, cao hơn nữa là phẩm Tiên, và cao nhứt là phẩm Phật.

Chi: Tiếng đệm. Chủ: Người làm chủ, làm Chúa, tức là người làm ra sự vật và có toàn quyền quyết định số phận của sự vật ấy.

C.24: Là người chủ của chư Thần, Thánh,Tiên, Phật.

Người chủ đó là Ðức Chí Tôn Ngọc Hoàng Thượng Ðế. Ðức Chí Tôn, chẳng những là chủ của các Ðấng ấy, mà còn là Cha sanh ra các Ðấng ấy nữa.

TNHT. I. 44: “Khai Thiên Ðịa vốn Thầy, sanh Tiên, Phật cũng Thầy. Thầy nói một Chơn thần mà biến Càn Khôn Thế Giới và cả nhơn loại.

Thầy là chư Phật, chư Phật là Thầy.

Các con là chư Phật, chư Phật là các con.

Có Thầy mới có các con, có các con rồi mới có chư Thần, Thánh, Tiên, Phật.

Thầy khai Bát Quái mà tác thành Càn Khôn Thế Giới, nên mới gọi là Pháp. Pháp có mới sanh ra Càn Khôn Vạn vật, rồi mới có người, nên gọi là Tăng.

Thầy là Phật, chủ cả Pháp và Tăng, lập thành các Ðạo mà phục hồi các con hiệp một cùng Thầy,”

Nhiều người mê chấp cho rằng, chỉ có Phật là lớn, còn Thượng Ðế là Ông Trời thì nhỏ hơn Phật. Họ dẫn chứng bằng Truyện Tây Du, khi Tề Thiên Ðại Thánh loạn Thiên Cung, Thượng Ðế cũng phải thua chạy, phải cầu cứu Phật Tổ. Phật Tổ qua mới bắt được Tề Thiên, đem đè dưới Ngũ Hành Sơn.

Ðầu truyện thì nói Tề Thiên tài giỏi như thế, song về sau thì Tề Thiên rất dở, đánh không lại nhiều con yêu, phải đi cầu cứu thầy của chúng xuống bắt về. Xét như thế để thấy rằng Truyện Tây Du trước sau không thống nhứt, không đáng tin.

Mặt khác, chúng ta thử hỏi: Phật Tổ do đâu mà có? Trả lời: Do Thái tử Sĩ Ðạt Ta đi tu thành Phật. Thái tử Sĩ Ðạt Ta chỉ là một người nơi thế gian. Thể xác của Thái Tử do vua cha và hoàng hậu, mẹ của Thái tử sanh ra, nhưng Linh hồn và Chơn Thần của Thái tử do đâu mà có?

Chúng ta biết rằng, tất cả đều do Thượng Ðế sanh ra. Ðó là Ðấng Ðại Từ Phụ của toàn cả chúng sanh. Dù con người có tu thành Phật thì Phật đó cũng vẫn là con của Thượng Ðế, mà con thì không thể lớn hơn cha.

Ðây là một Chơn lý không thể chối cãi được. Nó có tính cách khoa học hợp lý, chớ không phải do mê tín đặt ra.
Câu 25:


Trạm tịch chơn đạo,

Trạm: Nước sâu, sâu dày. Tịch: Yên lặng. Trạm tịch: Sâu dày và yên lặng. Chơn: Thật, thường nói Chơn thật.

Ðạo: Nguyên lý đầu tiên tạo thành Càn Khôn Vũ Trụ và vạn vật (xem giải nghĩa chi tiết chữ Ðạo trong Kinh Tiên giáo). Ở đây, chữ Ðạo có nghĩa là nền Ðại Ðạo của Ðức Chí Tôn.

C.25: Nền Ðại Ðạo của Ðức Chí Tôn chơn thật, sâu dày và yên lặng.




Câu 26:


Khôi mịch tôn nghiêm.



Khôi: To lớn. Mịch: còn đọc là Mạc, nghĩa là yên lặng. Tôn: Ðáng kính. Nghiêm: Vẻ oai nghi đáng nể sợ.

C.26: Nền Ðại Ðạo của Ðức Chí Tôn to lớn, lặng lẽ, đáng kính, oai nghiêm.

Nền Ðại Ðạo của Ðức Chí Tôn mở ra bao gồm các Giáo lý của Tam giáo và Ngũ Chi, nên nó là một nền Ðại Ðạo chơn chánh, vĩ đại, sâu xa, cao quí, tôn nghiêm, và huyền diệu vô cùng. Có được như vậy mới độ được 92 ức nguyên nhân còn đang bị đọa lạc nơi cõi trần, đồng thời tận độ toàn cả chúng sanh, trong thời kỳ Mạt Kiếp Hạ Nguơn, để chuyển qua thời kỳ Thượng Nguơn Thánh đức.




Câu 27:


Biến hóa vô cùng,



Biến hóa: Thay đổi thành cái khác, hay đổi sang trạng thái khác, hình thức khác. Vô cùng: Không có chỗ cuối cùng, không giới hạn.

C.27: Biến hóa không cùng tận.




Câu 28:


Lũ truyền bửu kinh dĩ giác thế.



Lũ: Nhiều lần. Lũ truyền: Nhiều lần truyền ra khắp nơi. Bửu: còn đọc là Bảo, nghĩa là quí báu. Kinh: Kinh sách. Bửu kinh: Kinh sách quí báu. Dĩ: Ðể mà, dùng để.

Giác: Tỉnh ra mà biết rõ, trái với Mê. Giác và Mê, tỷ như người thức với kẻ ngủ, thức là Giác, ngủ là Mê. Giác là Phật, Mê là chúng sanh. Thế: Ðời, người đời. Giác thế: Giác ngộ người đời, làm cho người đời tỉnh ra mà biết rõ, đâu là tạm bợ, đâu là vĩnh cửu, đâu là thật, đâu là giả, vv…

C.28: Nhiều lần truyền bá kinh sách quí báu để giác ngộ người đời.

Từ xưa đến nay, Ðức Chí Tôn đã nhiều lần cho các Ðấng Phật Tiên giáng trần mở Ðạo cứu đời: Ðức Phật Thích Ca mở Phật giáo ở Ấn Ðộ, Ðức Chúa Jésus mở Thánh giáo ở nước Do Thái; Ðức Lão Tử, Ðức Khổng Tử mở Tiên giáo và Nho giáo tại Trung Hoa, vv… Các Ðấng Giáo chủ ấy đã thuyết giảng biết bao giáo lý cao siêu, ghi lại thành kinh sách quí báu, truyền bá trong dân chúng, hầu thức tỉnh người đời bỏ mê tìm giác, lo việc tu hành mà trở về ngôi xưa vị cũ.




Câu 29:


Linh oai mạc trắc,



Linh: Thiêng liêng. Oai: Cái vẻ trang nghiêm khiến người khác phải nể sợ. Mạc: Không. Trắc: Ðo lường. Mạc trắc là không thể đo lường để biết được.

C.29: Cái oai quyền thiêng liêng của Ðức Chí Tôn không thể đo lường để biết hết được.

Người thời nay, nơi các nước văn minh tối tân Âu Mỹ, Nhựt, đã chế tạo được máy bay, tàu lặn, hỏa tiển, phi thuyền, năng lượng nguyên tử, người máy, vv… tưởng như vậy là giỏi lắm, có thể cướp được quyền Tạo Hóa.

Chúng ta phải nói rằng, họ hoàn toàn sai lầm trong tư tưởng, vì họ chưa biết rõ cái oai quyền thiêng liêng của Thượng Ðế. Họ không thể tạo ra được sự sống, họ chỉ tạo ra được sự chết mà thôi. Chừng nào mà các nhà khoa học chế tạo được một người máy Nam và một người máy Nữ, cho phối hợp với nhau như vợ chồng, đẻ ra được một người máy con, thì họ mới gọi là cướp được quyền của Tạo Hóa.

Ðức Chí Tôn Ngọc Hoàng Thượng Ðế là Ðấng duy nhứt tạo ra được sự sống và làm chủ sự sống đó.

Ngài là chủ tể của 2 nguyên lý Âm Dương và Ngũ Hành (Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ). Ðức Chí Tôn chỉ dùng cái oai linh của Ngài để xoay chuyển Ngũ Hành cho đảo lộn một chút thôi, thì chúng ta tưởng tượng sẽ xảy ra như thế nào?

– Súng đạn không có lửa nẹt ra đúng lúc để nổ.

– Tàu bè, xe cộ, không có xăng lửa (Thủy Hỏa) điều hòa thì máy móc làm sao chuyển động được.

– Ðiện tử, điện trường, từ trường bị xáo trộn, làm sao tạo ra được các phản ứng vật chất.

– Ngũ tạng, Lục phủ trong thân thể con người sẽ rối loạn, làm cho con người mê loạn và chết thảm.

Vậy thì, con người dù khôn ngoan đến đâu cũng không thể bằng Trời, mà cũng không thể chống lại Trời.

Người khôn ngoan là người biết nương theo các định luật của Tạo Hóa để mau tiến hóa.




Câu 30:


Thường thi Thần giáo dĩ lợi sanh.



Thường: Luôn luôn, hằng có. Thi: Sắp đặt mà làm ra, thi hành. Giáo: Dạy. Dĩ: Ðể mà, dùng để. Lợi: Có ích. Sanh: Sống, ý nói nhơn sanh, chúng sanh.

Thần: Có 2 nghĩa tùy theo trường hợp: Thần là thiêng liêng; Thần là một trong Tam Bửu Tinh, Khí, Thần, nên Thần là Chơn linh, Linh hồn.

Do đó, Câu kinh trên có thể được giải thích bằng 2 cách tùy theo nghĩa của chữ Thần:

1. Thần là thiêng liêng: Thần giáo là lời giáo huấn thiêng liêng của chư Tiên, Phật. Thần giáo đồng nghĩa với Thánh giáo.

C.30-1: Thường đặt ra các lời giáo huấn thiêng liêng để làm ích lợi cho nhơn sanh.

2. Thần là Chơn Linh. Thi Thần là sắp đặt cho các Chơn linh. Cách giải thích này phù hợp với Câu kinh: Lũ truyền bửu kinh dĩ giác thế: Nhiều lần truyền bá kinh sách quí báu để giác ngộ người đời.

C.30-2: Thường sắp đặt cho các Chơn linh giáng trần mở đạo giáo hóa nhơn sanh để làm lợi ích cho nhơn sanh.

Ðức Chí Tôn đã nhiều phen sắp đặt cho các Chơn linh cao trọng giáng trần lập Ðạo, giáo hóa nhơn sanh tu hành, tức là làm lợi ích cho nhơn sanh. Nhưng, nhơn sanh u mê tăm tối, lại bị Quỉ Vương xúi giục, cám dỗ, nên lần lần các mối Ðạo quí báu bị sửa cải Chơn truyền, qui phàm, mất hết giá trị.




Câu 31:


Hồng oai, hồng từ,



Hồng: To lớn, rộng lớn. Oai: Vẻ trang nghiêm đáng nể sợ. Thường nói: Oai quyền. Từ: Lòng thương yêu của người trên đối với kẻ dưới, lòng thương yêu chúng sanh.

1) Hồng oai: Cái oai quyền to lớn do lòng thương yêu mà có, chớ không phải do sức mạnh vũ lực đè nén người, nhờ đó mà làm cho người ta phải tâm phục.

Ðức Phạm Hộ Pháp thuyết đạo có kể lại một câu chuyện để chúng ta hiểu cái Hồng Oai của Ðức Chí Tôn:

“Bần đạo đã đọc sự tích đó hồi còn đi học. Có 2 anh em bạn học ở chung một trường với nhau. Tới kỳ thi Tú Tài thì người bạn thi rớt, về thất chí đến nước muốn hủy mình, mà may có một điều, người bạn tâm tình kia đem cả sự đau khổ tâm hồn mình tỏ cho bạn mình. Người bạn an ủi khuyên lơn chi cũng không được hết.

Hôm nọ, người thất chí đó nhứt định đi ra đón xe lửa đặng nhào đầu vô xe lửa chết, mà không dè là người bạn của mình đi theo bén gót, đi theo xa xa, giữ gìn mà không hay. Ông ta mới vừa đi lại gần xe lửa, người bạn chạy theo níu, năn nỉ giữ lại đó. Người kia vùng vẫy, đổ quạu lên nói: “Mầy tưởng đâu mầy thương tao mà mầy kéo dài sự đau khổ của tao, chớ không phải mầy thương tao.”

Bây giờ chẳng thế gì can gián được, nên phải dùng chiến lược khác, phát gây lộn, nói: “Cái thân thể mầy đã dở, mầy ngu, mầy thi rớt, rồi mầy muốn hủy mình. Mầy mà có chết đi nữa, linh hồn mầy xuống Ðịa ngục là thằng tù ngu, dầu có được Ðức Chí Tôn tức nhiên Ðức Chúa Trời ban cho mầy thành Ông Thánh đi nữa, mầy cũng là Ông Thánh ngu.”

Mắng, 2 đàng đánh lộn, ôm vật với nhau, đánh thẳng tay, mà cái Ông kia, mình làm mưu không nỡ đánh lắm, đánh sợ đau bạn. Còn Ông bạn kia đổ quạu thật, đánh thôi mình mẩy sưng tùm lum túa lua, rồi đem vô nhà thương nằm. Vô đó, người bạn đó mới nói: Mầy ơi! Tao cốt yếu cố tâm đặng cứu mầy, mầy làm tao thân thể như thế này, thôi hết sức nói.

Tới chừng người kia nằm kế bên mới động lòng khóc mướt, rồi ôm người bạn khóc mướt đó vậy. Cứu được, từ đó anh ta theo mãi, tới thi đậu ra trường thôi.

Ðó, Hồng Oai đó. Bây giờ mình mới nghĩ coi Hồng Oai mà làm được như vậy cũng nên làm chớ.”

Cái oai quyền của một người Cha đối với đàn con có được là do đâu? Có phải là do lòng thương yêu của Cha đối với Con, và của Con đối với Cha. Chính 2 sự thương yêu tương liên đó tạo ra oai quyền của Cha đối với Con.

Còn Hồng Oai của Ðức Chí Tôn là đối với toàn thể vạn linh trong Càn Khôn Vũ Trụ, là con cái thương yêu của Ngài. Ðức thương yêu của Ðức Chí Tôn vô cùng tận thì Hồng Oai của Ðức Chí Tôn cũng vô cùng tận.

2) Hồng từ: Lòng thương yêu to lớn, không vì lợi ích riêng cho mình mà vì lợi ích cho xã hội nhơn quần. Ðó là lòng thương yêu cao cả, vượt trên ích kỷ nhỏ nhen để đem lại lợi ích chung.

Ðức Phạm Hộ Pháp thuyết đạo giảng về Hồng từ của Ðức Chí Tôn như sau:

“Hồng từ, ta thử kiếm hiểu, phải có cái tinh thần Ðại từ bi, Ðại bác ái, nghĩa là mọi điều nó phải do nơi Luật Tương đối hiện tượng, bây giờ là cái tình đời thì ta phải khoan hồng dung thứ. Muốn làm cho không lầm, phải có tinh thần lịch lãm và khoan dung.

Nắm được tánh đức Hồng từ của Ðức Chí Tôn, lịch lãm, ta phải biết mình biết người.

Một cái gương lịch lãm từ cổ chí kim, chưa hề có một lần thứ nhì nữa là Vua Nghiêu, có 9 người con: 7 trai, 2 gái, mà đi tìm Ông Thuấn đặng truyền ngôi vua lại. Còn mấy người con trai kia, ta thử nghĩ thế nào đã? Khi tìm đặng Ông Thuấn, đem 2 người con gái gả hết, Nga Hoàng và Nữ Anh (gả hết cho Ông Thuấn), mà ta thử nghĩ Ông Thuấn là gì? Một tên ít học, cày ruộng, cha là Cổ Tẩu, em là Tượng ghét đáo để, nhứt là bà kế mẫu. Ngài (Ông Thuấn) bị hiếp bức. Ta thử nghĩ vì lẽ gì Vua Nghiêu chọn Ông Thuấn làm vua kế nghiệp cho Ngài (vua Nghiêu), chỉ vì Ông Thuấn là người hiếu mà thôi.

Với cái tánh lịch lãm, vua Nghiêu cho tánh đức hiếu nghĩa là đủ hết rồi. Hễ hiếu cùng cha mẹ, nghĩa cùng anh em, 2 tánh đức đó đủ cả tinh thần đặng trị thiên hạ. Ngài đoán rồi chọn Ông Thuấn. Ngài không lầm, quả nhiên Ông Thuấn đã thành một vị Hoàng Ðế, từ cổ chí kim, chưa hề có một người thứ nhì nữa.

Ấy là lịch lãm, nhờ cái tinh thần lịch lãm của vua Nghiêu, mà cả sự hèn hạ của Ông Thuấn kia nó mất hết. Ông chỉ lấy có Hiếu với Nghĩa mà thôi. Ấy là cái gương lịch lãm khoan dung, mà cái cử chỉ của vua Nghiêu truyền ngôi cho Ông Thuấn là một cái Hồng Từ mà tự thử tới giờ, chưa có ai làm một lần thứ nhì nữa.”

Qua lời thuyết đạo của Ðức Phạm Hộ Pháp, chúng ta thấy vua Nghiêu cũng thương con lắm, nhưng Ngài lại yêu dân hơn yêu con, vì Ngài thấy rõ, con của Ngài không thể làm cho dân hạnh phúc bằng Ông Thuấn, nên Ngài dẹp bỏ lòng thương yêu ích kỷ, truyền ngôi cho Ông Thuấn. Do đó, Ðức Hộ Pháp mới cho vua Nghiêu có Hồng Từ vậy.

Chúng ta xét trong Càn Khôn Vũ Trụ này, có ai oai quyền hơn Ðức Chí Tôn không? Ðó là cái oai quyền của một ông chủ sáng lập ra cái gia tài đồ sộ là Càn Khôn Vũ Trụ và vạn vật. Ðó là cái oai quyền của một ông vua đối với các bề tôi là chư Thần Thánh, Tiên, Phật.

Ðức Chí Tôn có sử dụng cái oai quyền to lớn ấy để trấn áp ai không? Ðức Chí Tôn chỉ dùng tình thương yêu bao la mà ban phát cho tất cả con cái của Ngài, để mong cải hóa họ trở về nẻo chánh đường ngay; cả những đứa con hung bạo, ngỗ nghịch, phản Ngài mà Ngài cũng vẫn thương yêu, cố đem tình thương đến những đứa con này để mong chúng hồi tâm. Ðấng nào muốn trừng phạt những đứa con phản nghịch ấy cũng đều bị Ðức Chí Tôn ngăn cản đến phút chót, làm cho các Ðấng ấy phải lên tiếng kêu nài.
Câu 32:


Vô cực, vô thượng,

Vô: Không. Cực: Cái đầu cùng. Thượng: Trên.

Vô cực là không có gì ở ngoài cái đầu cùng, ý nói tột bực rồi. Vô thượng là không có gì ở trên hơn nữa, ý nói cao hơn hết, cao hơn tất cả.




Câu 33:


Ðại Thánh, Ðại Nguyện,
Ðại Tạo, Ðại Bi.



Ðại: Lớn. Ðại Thánh: Ðức Thánh lớn. Nguyện: Mong muốn và quyết tâm thực hiện. Nguyện cũng là lời thề hứa chắc đối với bản thân mình để mình cố gắng thực hiện cho kỳ được mới nghe, nên thường nói là Thệ nguyện.

Ðại nguyện: Lời nguyện lớn của các Ðấng từ Bồ Tát đổ lên, muốn cứu độ tất cả chúng sanh. Lời nguyện đó phổ cập đến toàn cả chúng sanh, nên gọi là Ðại nguyện.

Tạo: Dựng nên, làm ra. Ðại tạo: là Ðấng Tạo Hóa lớn mà công trình của Ngài là toàn cả Càn Khôn Vũ Trụ và vạn vật.

Bi: Lòng trắc ẩn thương cảm các cảnh khổ não của chúng sanh, lúc nào cũng muốn cứu vớt chúng sanh khỏi phiền não và tai họa. Ðại bi: Ðức bi lớn.

Lời nói của Ðức Chí Tôn được gọi là Thánh ngôn, lời dạy của Ðức Chí Tôn gọi là Thánh giáo, ý kiến của Ðức Chí Tôn được gọi là Thánh ý. Ðức Chí Tôn thường dùng chữ Thánh để chỉ về mình, biểu thị một tánh đức khiêm tốn tối đa, để làm gương cho nhơn sanh noi theo. Cho nên, từ ngữ Ðại Thánh là chỉ Ðức Chí Tôn.

Ðức Chí Tôn là Ðấng Ðại Từ Bi, thấy trong buổi Hạ Nguơn Mạt kiếp, chúng sanh mê muội đi vào con đường hắc ám, tội lỗi chồng chất, nên Ðức Chí Tôn mở Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ, ban cho nhơn loại một cuộc Ðại Ân Xá cuối cùng, cứu vớt chúng sanh lần chót để chuyển qua Thượng Nguơn Thánh đức.

“Mỗi phen Thầy đến lập Ðạo là phải cam đoan và lãnh các con, chẳng khác nào kẻ nghèo lãnh nợ. Các con làm tội lỗi bao nhiêu Thầy đều lãnh hết.” (TNHT. II. 116)

Lời nói đó được xem là Ðại nguyện của Ðức Chí Tôn khi lập Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ (tức Ðạo Cao Ðài).




Câu 34:


Huyền Khung Cao Thượng Ðế,

Ngọc Hoàng tích phước hựu tội



Huyền: Sâu xa kín đáo, huyền diệu. Khung: To lớn cao rộng như vòm trời. Cao: Ở trên cao.

Thượng Đế, Ngọc Hoàng: tức là Ðấng Ngọc Hoàng Thượng Ðế hay Đức Chí Tôn. Tích: Cho, ban cho. Với nghĩa này còn đọc là Tứ. Phước: Ðiều tốt lành. Tích phước là ban cho điều tốt lành.

Hựu: Rộng lòng tha thứ. Tội: Tội lỗi, việc làm trái với pháp luật và đạo đức. Hựu tội: Tha tội.

C.34: Ðấng Ngọc Hoàng Thượng Ðế huyền diệu, to lớn, cao tột. Ban phước và tha tội cho chúng sanh (miễn là biết ăn năn sám hối tội tình, cải tà qui chánh).

Ðấng ấy là Chúa tể Càn Khôn Vũ Trụ, là vua của Nhật, Nguyệt, Tinh và Thời gian, là chủ của chư Thần, Thánh, Tiên, Phật, là Ðại Từ Phụ của toàn cả chúng sanh, và hiện nay, trong thời Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ, Ngài được gọi là Ðức Chí Tôn, Ðấng Cao Ðài.

Sách “Tứ Thời Nhựt Tụng Kinh” của nhị vị Ðầu Sư Thượng Trung Nhựt và Ngọc Lịch Nguyệt, giải câu kinh này:

“Huyền Khung Cao Thượng Ðế: chữ Huyền là sắc đen, màu huyền. Sách Thiên Tự Văn: Thiên huyền Ðịa huỳnh là Trời đen Ðất vàng. Còn chữ Khung là cao. Có câu: Thiên hình khung long kỳ sắc thương thương, nên chữ Huyền Khung là xưng gọi vị Thượng Thiên cao vọi sắc xanh đen.”




Câu 35:


Ðại Thiên Tôn.



Ðại: Lớn. Thiên: Trời, cõi Trời. Tôn: Kính trọng.

C.35: Ðấng lớn nhứt, đáng tôn kính nhứt nơi cõi Trời gọi là Ðại Thiên Tôn.

Chỉ có Ðức Ngọc Hoàng Thượng Ðế mới được gọi là Ðại Thiên Tôn; còn các Ðấng khác đều nhỏ hơn Ðức Chí Tôn nên chỉ được gọi là Thiên Tôn (không có chữ Ðại phía trước). Thí dụ như:Diêu Trì Kim Mẫu Vô Cực Thiên Tôn.
Nhiên Ðăng Cổ Phật Vô Vi Xiển Giáo Thiên Tôn.
Thái Thượng ÐạoTổ Tam Thanh Ứng Hóa Thiên Tôn.
Khổng Thánh Tiên Sư Hưng Nho Thạnh Thế Thiên Tôn

Câu Chú của Thầy: đã được giải chi tiết nơi phần cuối của bài Kinh Niệm Hương.

Nguồn gốc

Kinh Ngọc Hoàng Thượng Ðế, còn được gọi là Ngọc Hoàng Thiên Tôn Bửu Cáo, hay vắn tắt là Ngọc Hoàng Bửu Cáo, do Ðại Tiên Lữ đồng Tân, thường gọi là Lữ Tổ, tước hiệu Phu Hựu Ðế Quân, một vị trong Bát Tiên, giáng cơ ban cho ở bên Trung Hoa, sau đó mới truyền sang VN.

Bài Ngọc Hoàng Bửu Cáo có in trong quyển Kinh: “Quan Thánh Ðế Quân Cứu Kiếp Vĩnh Mạng Kinh”, và có cho biết xuất xứ của bài Kinh nầy như sau:

“Quang Tự Tân Mão, cửu ngoạt, sóc, Quan Ðế thỉnh Phu Hựu Ðế Quân giáng tác thử cáo, phú tụng dĩ kính Thiên Ðế”.

Nghĩa là: Niên hiệu Quang Tự (nhà Thanh), năm Tân Mão, tháng 9, ngày mùng 1, Ðức Quan Thánh thỉnh mời Ðức Phu Hựu Ðế Quân giáng cơ viết ra lời cáo nầy, để cho người tụng kinh biết mà tôn kính Ðấng Thượng Ðế.

Ðối chiếu niên lịch, năm giáng cơ ban cho Kinh Ngọc Hoàng Bửu Cáo là năm thứ 17 đời vua Ðức Tông nhà Thanh, niên hiệu Quang Tự, ngày 1-9-Tân Mão, tương ứng với dương lịch là ngày 3-10-1891.

Trong việc giải thích chi tiết bài Kinh Ngọc Hoàng Thượng Ðế , có viết Hán văn kèm theo, soạn giả căn cứ phần chánh vào bản Kinh Hán văn in trong quyển “TỨ THỜI NHỰT TỤNG KINH” xuất bản năm 1928 của Nhị vị Ðầu Sư Thượng Trung Nhựt và Ngọc Lịch Nguyệt, và có sự phối hợp đối chiếu với bản Hán văn in trong quyển 大 道 三 期 普 度 經 (ÐẠI ÐẠO TAM KỲ PHỔ ÐỘ KINH) của Bà Nữ Ðầu Sư Lâm Hương Thanh.


NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ

Đại La Thiên Đế,

Thái Cực Thánh Hoàng.

Hóa dục quần sanh,

Thống ngự vạn vật.

Diệu diệu “Huỳnh Kim Khuyết”,

Nguy nguy “Bạch Ngọc Kinh”.

Nhược thiệt, nhược hư,

Bất ngôn nhi mặc tuyên đại hóa.

Thị không, thị sắc,

Vô vi nhi dịch sử quần linh.

Thời thừa Lục long,

Du hành bất tức,

Khí phân Tứ tượng,

Hoát truyền vô biên.

Càn kiện cao minh,

Vạn loại thiện ác tất kiến,

Huyền phạm quảng đại,

Nhứt toán họa phước lập phân.

Thượng chưởng Tam thập lục Thiên,

Tam Thiên Thế giới,

Hạ ốc Thất thập nhị Địa,

Tứ Đại Bộ Châu

Tiên Thiên Hậu Thiên,

Tịnh dục Đại Từ Phụ,

Kim ngưỡng, cổ ngưỡng,

Phổ tế Tổng Pháp Tông.

Nãi Nhựt, Nguyệt, Tinh, Thần chi Quân,

Vi Thánh, Thần, Tiên, Phật chi Chủ.

Trạm tịch chơn Đạo,

Khôi mịch tôn nghiêm.

Biến hóa vô cùng,

Lũ truyền Bửu Kinh dĩ giác thế.

Linh oai mạc trắc,

Thường thi Thần giáo dĩ lợi sanh.

Hồng oai, hồng từ,

Vô cực, vô thượng,

Đại Thánh, Đại Nguyện, Đại Tạo, Đại Bi.

Huyền Khung Cao Thượng Đế,

Ngọc Hoàng tích phước hựu tội

Đại Thiên Tôn.


玉 皇 上 帝

大 羅 天 帝,

太 極 聖 皇.

化 育 群 生,

統 御 萬 物.

渺 渺 黃 金 闕,

巍 巍 白 玉 京.

若 實 若 虛, 不 言 而 默 宣 大 化.

是 空 是 色, 無 為 而 役 使 群 靈.

時 乘 六 龍, 遊 行 不 息,

氣 分 四 象, 斡 旋 無 邊.

乾 健 高 明, 萬 類 善 惡 悉 見,

玄 範 廣 大, 一 算 禍 福 立 分.

上 掌 三 十 六 天, 三 天 世 界,

下 握 七 十 二 地, 四 大 部 洲.

先 天 後 天, 並 育 大 慈 父,

今 仰 古 仰, 普 濟 總 法 宗.

乃 日 月 星 辰 之 君,

為 聖 神 仙 佛 之 主.

湛 寂 真 道,

恢 漠 尊 嚴.

變 化 無 窮, 屢 傳 寶 經 以 覺 世.

靈 威 莫 測, 常 施 神 教 以 利 生.

洪 威 洪 慈, 無 極 無 上,

大 聖 大 願, 大 造 大 悲.

玄 穹 高 上 帝,玉 皇 錫 福 宥 罪

大 天 尊.

Đăng nhận xét

Cảm ơn Đạo Hữu đã đóng góp. Chúc Đạo Hữu một ngày an lạc! A Di Đà Phật